Trên người Hồ Khải Điền toả ra một luồng sát khí tuy rằng rất lớn nhưng có vẻ còn kém xa với sát khí của hắn và cũng kém xa thanh đao khủng bố tuyệt phách kia
Tuy trong tâm hắn bất động nhưng cũng không có nghĩa là hắn coi thường một đao này
Trước mắt hắn dường như xuất hiện những hình ảnh quỷ dị, Hồ Khải Điền đã hoá ra một thanh cự đao hướng tới đầu hắn và chém. Một đao kia hướng thẳng vào hắn, dường như hắn có dùng cách nào cũng không thể thoát được
Chỉ có điều đối mặt với thanh đao vô song này hắn cũng không có ý định trốn tránh
Ngay lúc chân khí của Hồ Khải Điền ngưng tụ lại thì tinh thần lực của hắn đã dải trên thân kiếm. Lúc này thần kiếm lập tức hoá thành cầu vồng đón nhận thanh cự đao kia
Mau mau mau
Một kiếm này nhanh đến cực hạn phát huy tốc độ vô cùng nhuần nhuyễn
Ngay lúc chưa kịp xuất đao thì trường kiếm đã đâm trúng Hồ Khải Điền, khiến hàn khí trên mũi kiếm sắc bén đâm xuống với tốc độ không tưởng tượng được, có vẻ càng thêm hung tàn
Thanh đao không gì không phá nổi đã dừng lại trong không gian, dường như bị hàn khí trên thần kiếm giữ lại không có cách nào tiến tới
Nhưng ngay tại thời điểm kiếm ảnh tương giao này hai người đồng thời thay đổi sắc mặt
Doanh Thừa Phong đột ngột phát hiện tuy mình đã khống chế thanh kiếm để đâm trúng đối phương nhưng lại không hề làm tổn hại gì đến đối phương
Ánh sáng từ thanh kiếm phát ra linh hoạt sắc bén dường như đã đâm trúng vào đại đao phát ra tiếng leng keng. Âm thanh này tuyệt đối không phải là âm thanh mà thanh kiếm đâm vào cơ thể có thể gây ra
Trong nháy mắt hắn trở nên hoảng hốt không ngờ Hồ Khải Điền thật sự hoá thân thành cây đại đao
Hồ Khải Điền cũng bị thanh kiếm này làm cho kinh hãi hắn thậm chí còn chưa kịp nháy mắt đã bị kiếm đâm trúng
Trên mũi kiếm truyền đến một khối hàn khí triệt tim phổi, lúc thanh kiếm tiếp xúc với thân thể truyền đến một cảm giác đau đớn, khiến cả người hắn lạnh buốt
May mà lúc này hắn đã thi triển phép thuật để thân thể và đại đao hoà vào làm một. Trừ khi có thể đánh tan lực lượng thanh đao trong tay hắn nếu không thì không thể đâm vào người hắn
Nếu không như thế thì sau khi trúng một kiếm như vậy chắc hắn đã chết rồi
Hàn khí có ở khắp các nơi trong cơ thể, tuy không làm chân khí của hắn đông cứng lại nhưng cũng làm giảm hoạt động của hắn
"Đinh"
Sau một tiếng nổ cả kiếm và đao đều bay ra
Hai người thừ người ra một lúc, bọn họ đều muốn ra những đòn chí mạng nhưng không ngờ lại phát hiện ra rằng chiêu đấy không đủ để làm hại đối phương
Tuy nhiên sau một lát trì hoãn cả hai người họ đã kịp phản ứng lại
Hồ Khải Điền hô to một tiếng, hàn băng trên người vỡ tan, hào quang trên thân đao văng ra khắp nơi, lại một lần nữa phóng tới chỗ của Doanh Thừa Phong
Sau khi thoát khỏi sự phong toả của hàn băng, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh để thi triển quỷ ảnh thân pháp trước mặt Doanh Thừa Phong. Hắn có một niềm tin lớn đó là có thể giết chết Doanh Thừa Phong dưới cây đao này
Chỉ có điều Doanh Thừa Phong không chút hoang mang vươn tay ra, ở trên tay hắn có một miếng ngọc hoàn
Bùm
Hắn quát nhẹ một tiếng lúc đó ngọc hoàn tách ra vô số mũi nhọn liệt quang
Tia sáng này đặc biệt đến mức khó hình dung nổi, nó như phảng phất một mặt trời nhỏ cao tầm hơn mười trượng với những tia quang minh lực vô cùng mãnh liệt
Hồ Khải Điền trong lòng phát lạnh, tuy hắn biến thành thanh đao nhưng hắn lại không cách nào điều khiển được ánh sáng của thanh đao. Hắn như thể đang phơi toàn bộ thân mình dưới mặt trời, khiến hắn không thể tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi
Thân hình hơi ngưng ngưng, hắn lại biến thành cây đại đao lơ lửng giữa không trung một lần nữa
Tuy nhiên lúc này không còn bị lạnh vì hàn khí nữa mà là bị chói mắt vì ánh hào quang ngợp trời khiến hắn không thể tập trung vào vị trí của đối phương
Hào quang đột nhiên xuất hiện đồng thời tiêu tan rất nhanh
Chỉ ngắn ngủn trong phút chốc cả ánh hào quang đã lụi tàn. Hồ Khải Điền giương hai tròng mắt tức đến mức suýt nữa thì nổ phổi
Bởi vì hắn thấy Doanh Thừa Phong lúc này không những không nhân cơ hội công kích hắn mà còn quay người bỏ chạy
Cái thân ảnh quỷ quái kia hơi hơi lay động, đã ở cách hắn tầm mười trượng
Kêu to một tiếng, Hồ Khải Điền lại biến thành một tia hồng quang đuổi theo
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lạnh lùng liếc đối phương một cái, chân khí trong cơ thể tuôn ra mãnh liệt tiến vào khu vực não, được Trí Linh chuyển hoá thành một tinh thần lực khác
Đồng thời tinh thần lực của hắn cũng không ngừng thúc giục, hai cỗ lực lượng ngưng lại làm một, uốn lượn xung quanh trường kiếm hàn băng rồi đột nhiên chuyển qua bao lấy hắn, cứ như vậy liền phá vỡ hư không hướng tới nơi xa cuối trời mà bay đi
Tuy hắn khó có thể khiến cho kiếm và người hợp nhất, nhưng hắn đành phải sử dụng phương pháp mưu lợi này khiến mình và trường kiếm kết hợp lại
Đương nhiên, khi mang theo người thì tốc độ bay của Linh Vũ thần binh giảm đi ít nhiều, qua một đoạn đã không thể kịp thi triển Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp
Nhưng tốc độ này dùng để so sánh với truy binh phía sau cũng đã là nhanh một bậc
Hồ Khải Điền trống mắt líu lưỡi nhìn về phía trước, hắn nhẹ nhàng nói: - Người kiếm hợp nhất? Không thể nào, hắn chẳng qua chỉ là hắc thiết cảnh mà thôi làm sao có thể nắm giữ mật thuật này. Không được Quyết không thể để hắn chạy trốn Trong đôi mắt đột nhiên hiện lên một tia hung hãn rồi biến thành đại đao không trậm trễ mà đuổi theo
Một đao một kiếm, hai tia hồng quang cứ như vậy dọc theo ven hồ mà đi
Dọc đường đi cũng có mấy người nhìn thấy hai tia hồng quang giống như sao băng này, nhưng đối với người bình thường mà nói, tốc độ hai tia hồng quang này thật sự là quá nhanh, không hề đợi cho bọn họ thấy rõ cuối cùng đó là vật gì đã biến mất ngay trong tầm mắt
Cho nên từ đầu đến cuối đều không có ai ngăn cản việc họ rời khỏi Thái Hồ
Trong lòng Doanh Thừa Phong ầm thầm kêu khổ, hắn đã nắm vững được mật thuật cùng với cách sử dụng kiếm hào quang, như vậy vốn cho là dù không địch nổi đối phương thì cũng có thể dễ dàng chạy thoát
Nhưng hiện tại xem ra hắn quá coi thường anh hùng thiên hạ
Tốc độ ánh đao của Hồ Khải Điền có lẽ còn kém một bậc so với hắn, nhưng người này chân khí hùng hậu, chỉ cần để hắn nhìn thấy bóng dáng là sẽ bám riết không tha, nhân vật này tâm trí kiên định tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, khiến cho Doanh Thừa Phong đau đầu
Hắn không hề nghĩ rằng chỉ dựa vào bản thân mình mà phải chống lại với vị Bạch Ngân Cảnh này
Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài thì người gặp xui xẻo chính là hắn
Hắn một lần nữa dừng lại
Xa xa, ánh đao chợt loé lên mang theo Hồ Khải Điền điên cuồng xông tới
Doanh Thừa Phong nhìn ánh đao từ xa phóng tới, trong lòng hắn niệm chuyển động, Bá Vương thương trong tay ầm ầm bắn ra
Bá Vương thương, cái này chính là linh binh hống hách tuyệt luân, ở tốc độ này thì không thể so với hàn băng trường kiếm, nhưng nói đến công năng thì cũng không quá kém hàn băng trên thân kiếm
Lúc này Doanh Thừa Phong dồn toàn lực lại, trên Bá Vương thương đột nhiên xuất hiện một bóng người. Bóng người này nhẹ nhàng vung tay lên, trên thương lập tức phóng ra một ngọn lửa, ngọn lửa cháy bừng bừng như bao lấy cây thương, đánh vào ánh đao đang ở xa
Ầm
Sau tiếng nổ, cây thương Bá Vương bay ra giữa không trung như là diều đứt dây, bay vài vòng rồi ngã trên mặt đất
Nhưng Hồ Khải Điền cũng không hơn gì, đầu tiên hắn tấn công chính diện bị sức mạnh của thương đánh lui, hơn nữa ngọn lửa trên thương phả hơi nóng vào hắn khiến hắn bị chấn động, chân khí cuồn cuộn bị kém đi vì không duy trì được cảnh giới
Trong miệng Doanh Thừa Phong cảm thấy hơi ngòn ngọt và đầu thì đau như muốn nứt ra
Hắn biết đây là do sử dụng tinh thần lực quá độ, tuy rằng khống chế linh vũ thần binh rất uy phong nhưng tinh thần lực của hắn cũng đã phải đạt tới cảnh giới rất cao
Nhưng lúc này đây hắn gặp được đối thủ mạnh, hơn nữa thân thể hắn lúc này chỉ ở mức Hắc Thiết Cảnh tiêu chuẩn, tinh thần lực có thể tích tụ được hãy còn kém xa so với Linh sư Thanh Đồng Cảnh đỉnh cao.
Cho nên, tuy hắn đã sử dụng hết các cách để chiến đấu với Hồ Khải Điền và dường như không bị rơi vào thế hạ phong, nhưng trên thực tế tinh thần hắn cũng hết sức uể oải. Cho nên việc tiếp tục khống chế Bá Vương thương là rất khó có khả năng
Chỉ có điều trong giờ phút này hắn không còn có lựa chọn nào khác
Doanh Thừa Phong không do dự lấy ra một bình ngọc, rồi đổ chất lỏng trong đó vào miệng
Dung dịch Sinh Mệnh, hắn vẫn không nỡ sử dụng nó nhưng bây giờ đành phải sử dụng nó
Ngay sau đó, tinh thần lực thần bí trong cơ thể phóng ra, tất cả mệt nhọc trong người hắn dường như đều tan biến, không thấy mảy may gì nữa
Đồng thời hắn lại một lần nữa đưa tay ra
Hồ Khải Điền vừa mới rơi xuống đất, ánh mắt lập tức hướng tới Bá Vương thương, xem ra tạm thời lúc này không cần phải sợ hãi rồi
Hắn lập tức vận ra chân khí, điểm mạnh của người luyện võ Bạch Ngân Cảnh được thể hiện ra ngoài
Nguồn chân khí cuồn cuộn không dứt khiến hắn dường như có thể sử dụng không bao giờ hết
Ánh đao chớp động, điên cuồng lao về phía Doanh Thừa Phong, nhưng lúc này hắn lại một lần nữa thấy được ánh sáng của Ngọc Hoàn
Nghĩ đến đây là là vật có thể phóng ra nguồn quang minh lực đến chói mắt, trong lòng Hồ Khải Điền run lên vội vàng nhắm mắt lại
Nhưng hắn lại không ngờ được rằng, Ngọc Hoàn lúc này không phóng ra chút ánh sáng nào, ngược lại cái nhẫn trên ngón tay Doanh Thừa Phong lại phát sáng
Lộp bộp lạch cạch
Một âm thanh khủng bố đột nhiên vang lên, giống như một cỗ đầu thú đột nhiên tỉnh lại sau cơn ngủ say, phát ra âm thanh khiến người khác sợ hãi
Hồ Khải Điền đột nhiên rùng mình, hắn hơi hé mắt liền thấy phía trước khắp trời đều có ánh điện quang
A
Hắn kêu thảm một tiếng, thân thể biến thành điện quang lờ đờ trên thân đao rồi đâm vào một mảng hàng rào điện
Ước chừng sau một lúc ánh điện quang kia mới dần dần tiêu tan, tuy rằng Hồ Khải Điền hoá thành trường đao như cũ nhưng ánh hào quang trên thân đao cũng đã ảm đạm đi ít nhiều
Hắn nhìn ra phía trước mới phát hiện Doanh Thừa Phong đã thu lại Bá Vương thương, điều khiển kiếm tới một hướng khác rồi rời đi
Hắn kẽ cắn răng, hắn tiếp tục phát lực ra để truy kích
Thủ đoạn của Doanh Thừa Phong được biểu hiện ra càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, Hồ Khải Điền liền quyết không để cho hắn dễ dàng sống sót
Hôm nay trong hai người bọn họ nhất định phải có một người chết lại đây.