- Có phải bà nương đó làm ngài giận. Hừ, sớm muộn có ngày, lão tử phải vặn đầu ả xuống ăn.
Lúc nói tới câu này, cổ họng của Bá Vương ừng ực một tiếng, tựa hồ nuốt nước bọt.
Bất kể Bá Vương có hóa thành người không, nó cũng không phải hung thú xem thịt người là thức ăn. Ái Lệ Ti lại là một kỵ sĩ vương điện hạ dũng mạnh, trong cơ thể của nàng có linh lực tinh túy vô tận. Nếu có thể ăn nàng vào bụng, chỗ tốt cho Bá Vương không nói cũng biết.
Doanh Thừa Phong liền tức giận liếc nhìn nó một cái, nói:
- Bây giờ ngươi làm sao nuốt nổi nàng ta.
Bá Vương cười mỉa nói:
- Chủ nhân, ngài cũng biết, nàng là kỵ sĩ vương à. Còn ta cũng vừa tấn thăng tước vị, căn bản không phải là đối thủ của nàng ta. Dừng lại một chút, đôi mắt của nó lại sáng lên, nói:
- Chi bằng ngài rèn thêm mấy món thánh khí Thiên Kỵ, để ta mặc bộ Thiên Kỵ, có lẽ có thể liều với nàng ta một phen.
Đồ Kiến Vĩ ở bên cạnh nghe thấy cứng họng líu lưỡi, trên mặt y dâng lên ý cười khổ. Thầm nói, ta đi theo sau, xem rốt cuộc đôi chủ tớ này làm thế nào.
Ái Lệ Ti điện hạ chính là kỵ sĩ vương đại nhân, có thần thông không thể tưởng nổi.
Bá Vương tuy là dị bẩm thiên phú, nhưng Đồ Kiến Vĩ lại không cho rằng sau này nó nhất định có thể đạt tới trình độ kỵ sĩ vương điện hạ.
Muốn một ngụm nuốt chửng, đây là chuyện ngông cuồng cỡ nào.
Nhưng Doanh Thừa Phong cũng không có quở trách, ngược lại mượn nó trêu chọc. Kỵ sĩ vương điện hạ ở trong mắt bọn họ hình như cũng không cao quý hơn kỵ sĩ trưởng bao nhiêu.
Ngoại trừ cái đó ra, Bá Vương vẫn muốn cả bộ thánh khí Thiên Kỵ.
Đây chính là thánh khí Thiên Kỵ, cho dù là trong tay công tước kỵ sĩ, cũng chưa chắc có thể bảo đảm có một chiếc. Nhưng nó lại vọng tưởng cả bộ, yêu cầu này y thấy quả thật là ảo tưởng.
Doanh Thừa Phong hừ một tiếng, nói:
- Muốn chế tạo thánh khí Thiên Kỵ nói dễ hơn làm. Cho dù ta chế tạo ra, ngươi có thể xếp thứ mấy mới có thể có được hả.
Bá Vương ngẩn ra, nó giơ tay ra bắt đầu tính toán.
- Chủ nhân, bản thân ngài đương nhiên là xếp vị trí thứ nhất. Kim Cương Vương có lẽ là thứ hai, ta… ồ, Văn Tinh cô nương xếp thứ ba rồi. Bá Vương vỗ trán, hưng phấn nói:
- Chủ nhân, ngài chỉ cần chế luyện ra bốn bộ thánh khí Thiên Kỵ, thì ta có rồi.
Đồ Kiến Vĩ cố gắng ngửa lên kìm chế kích động phẫn kích của mình.
Bốn bộ thánh thánh Thiên Kỵ…
Trong Thánh giáo, ngoại trừ Nặc Y Nhĩ đại sư được xưng là người đứng đầu trong Rèn Thánh Điện ra, người khác sợ là tuyệt đối không dám ba hoa khoác lác như vậy.
Nhưng Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Chuyện Thánh trang sau này hãy nói. Hừ, ta có nhận được một số đồ tốt từ chỗ Ái Lệ Ti điện hạ, trong này cũng có phần của ngươi.
Bá Vương sửng sốt hồi lâu, nghi ngờ nói:
- Ta cũng có?
Đại sư tấn thăng, hoặc là gia nhập Thánh giáo, đều sẽ có người hai tay dâng lên hậu lễ lớn. Nhưng trước giờ chưa từng nghe nói qua, có người sẽ tặng quà cho linh thú của đại sư.
Ngay cả Đồ Kiến Vĩ cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, y cũng không nghĩ ra cơ duyên trong đó.
Doanh Thừa Phong lấy ra chiếc nhẫn không gian, tinh thần niệm khẽ quét qua chính giữa, sau đó hắn kinh hô một tiếng.
Hắn làm thế nào cũng không ngờ Ái Lệ Ti điện hạ chuẩn bị lễ vật quá hậu hĩnh, không ngờ còn hơn cả Kha Vương điện hạ một bậc.
Tuy trong này cũng không có loại như khoáng thế kỳ trân, nhưng một số tài liệu trân quý lại không ít, hơn nữa về số lượng càng là khá khách quan.
Trí Linh trong đầu bắt đầu điên cuồng phân tích tính toán, chỉ trong nháy mắt, Doanh Thừa Phong đã tính ra. Nếu cộng gọp tài liệu mà Ái Lệ Ti điện hạ và Kha Vương điện hạ lại, có lẽ có thể chế luyện ra một bộ thánh khí. Đương nhiên, những thánh khí này chỉ là những mặt hàng bình thường, nhiều nhất cũng là thượng phẩm bí văn mà thôi.
Nếu muốn chế luyện ra thánh khí Thiên Kỵ, vậy đẳng cấp vật liệu còn kém một bậc.
- Chủ nhân. Bá Vương ở bên cạnh đợi hồi lâu, lại thấy Doanh Thừa Phong chìm vào trong trầm tư, không khỏi thúc giục:
- Lễ vật của ta đâu?
Doanh Thừa Phong tức giận trừng mắt nhìn nó, lấy viên ngọc thạch từ trong chiếc nhẫn không gian ném qua, nói:
- Chính là cái này.
- Bá Vương nhận lấy, kinh ngạc nói:
- Đây là vật gì.
Doanh Thừa Phong bình thản nói:
- Đây là một bộ công pháp truyền thừa của linh thú. Nếu ngươi không cần, ta có thể thay ngươi trả lại cho Ái Lệ Ti điện hạ.
- Công pháp truyền thừa. Khóe mắt của Bá Vương nhất thời sáng lên. Nó một tay nắm chặc ngọc thạch, sợ Doanh Thừa Phong đòi lại ngọc thạch, nói:
- Muốn, muốn, ta đương nhiên muốn rồi.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Bá Vương, ngươi xem trước đã, bộ công pháp này có phù hợp cho ngươi tu luyện không. Nếu không cẩn thận luyện trúng bộ công pháp khác loại, vậy thì khổ cho ngươi rồi.
Bá Vương đáp tiếng, rụt rè cẩn thận xem xét.
Đồ Kiến Vĩ ở bên cạnh ngưỡng mộ nói:
- Doanh đại sư, Bá Vương thật là phúc duyên.
Bản thân hắn chính là tước vị Rèn Linh Sư của Rèn Thánh Điện, tất nhiên biết rõ tầm quan trọng và mức độ hiếm hoi của công pháp truyền thừa.
Nếu Bá Vương không có công pháp truyền thừa, mà đơn thuần chỉ dựa vào tự mình mài mò tu luyện, vậy con đường tấn thăng sau này sẽ gặp rất nhiều nan đề, thậm chí có thể đi đường vòng, mãi đi tới cuối đời mới có thể phát hiện.
Nhưng nếu nó có được một bộ công pháp truyền thừa thích hợp với mình, vậy con đường tấn thăng sau này sẽ sáng sủa. Sinh thời, thậm chí còn có thể đạt tới trình độ kỵ sĩ vương cũng chưa biết được.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Tất cả, đều phải xem tạo hóa của nó rồi.
Tuy có được một quyển bí pháp truyền thừa linh thú từ trong tay của Ái Lệ Ti điện hạ, nhưng bộ công pháp này có thích hợp với Bá Vương không, còn chưa biết được.
Đồ Kiến Vĩ ha ha cười, nói:
- Doanh đại sư yên tâm, nếu bộ công pháp này là Ái Lệ Ti điện hạ mang ra, vậy thì nhất định là bộ công pháp thích hợp với Bá Vương.
Doanh Thừa Phong hơi ngẩng ra, trầm ngâm giây lát, chậm rãi gật đầu.
Ái Lệ Ti điện hạ nhất định là đã lựa chọn kỹ lưỡng, bộ công pháp này cho dù không hoàn toàn thích hợp nhưng cũng là vừa đủ thích hợp.
Chân mày của Bá Vương chau lại, trong miệng nó thì thào lẩm bẩm, dần dần trên người toát ra một luồng khói trắng mỏng.
Làn khói mỏng này quấn xung quan người nó, đồng thời biến hóa khôn lường, biến thành đủ loại hình dạng khác nhau.
Doanh Thừa Phong và Đồ Kiến Vĩ hai mắt sáng lên, lặng lẽ nhìn. Đột nhiên, sắc mặt của Đồ Vĩ Kiến thay đổi, hét to:
- Không ổn. Động tác của y nhanh vô cùng, trong miệng vừa ra tiếng, thì đã một tay nắm chặc Doanh Thừa Phong, kéo hắn bay lùi lại sau.
Và chính ngay lúc này, khói trắng xung quanh Bá Vương bất ngờ đột nhiên lan rộng, đồng thời hóa thành vô số phong đao màu xanh hữu hình, bốn phương tám hướng bay tới.
- Bốp, cách, chát chát…
Không khí xung quanh phát ra tiếng nổ vang. Cơn gió vô tận đó dường như có uy năng không gì sánh bằng. Trong đám cỏ trên mặt đất, còn lưu lại những chỗ lõm rất lớn rất sâu.
- Đinh đinh đang đang
Liên tiếp một tràng tiếng nổ vang lên trước người Đồ Kiến Vĩ, y kinh ngạc nhìn Doanh Thừa Phong.
Chính ngay lúc y kéo lấy Doanh Thừa Phong, thì Doanh Thừa Phong đã nâng tấm thuẫn trong tay. Tấm thuẫn đó tuy chỉ là một linh thẫn Tử Kim Cảnh, nhưng sức phòng ngự lại mạnh chưa từng thấy.
Cuồng phong mà Bá Vương phóng ra một khi tới gần trong tấm thuẫn ba trượng nhất thời biến mất không thấy bóng dáng. Hình như phía trước tấm thuẫn có một loại sức mạnh thần bí nào đó có thể xua tan toàn bộ công kích.
Khuôn mặt già nua của Đồ Kiến Vĩ hơi đỏ, lúc này y mới biết, tốc độ phản ứng của Doanh Thừa Phong không ngờ còn nhanh hơn cường giả tước vị như y gấp mấy lần.
Ngưng mắt nhìn kỹ, sắc mặt hắn khẽ biến, kinh hô:
- Lực từ tính, lực không gian
Sở dĩ mặt tấm thuẫn này có thần hiệu như vậy, đó là vì lực lượng mà nó phóng ra quá cường đại.
Lực lượng từ tính và lực không gian đều là một trong những lực lượng cường đại và hiếm thấy nhất trên đời. Trong hai loại lực lượng này bất kể cái nào cũng đều có uy năng kinh thiên động địa. Và sau khi hai cái này kết hợp lại, uy năng phóng ra nhất thời vượt qua hạn chế của bản thân khí linh, đạt tới tầng thứ cao hơn.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nói. Nếu để Đồ Kiến Vĩ biết, Thuẫn Lang Vương chính là linh khí siêu phẩm, sợ là y càng kinh ngạc hơn nữa.
- Gao….
Bá Vương ngửa đầu lên, nó phát ra tiếng rống kinh thiên động địa.
Âm thanh này xa xa truyền đến, nhưng lại có cảm giác đinh tai nhức óc.
May mắn là, lúc này ba người Doanh Thừa Phong đã tới một chỗ hẻo lánh. Nếu vẫn ở trước hành cung Ái Lệ Ti, vậy lập tức sẽ bị vô số kỵ sĩ bao vây.
Đồ Kiến Vĩ thầm rét một cái, nói:
‘- Doanh đại sư, ngài xem.
Doanh Thừa Phong khoát tay, trầm giọng nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ sẽ không dùng đồ giả để gạt chúng ta, phải xem số mệnh của Bá Vương rồi.
Đồ Kiến Vĩ chậm rãi gật đầu một cái, cũng bình tĩnh trở lại.
Sau khi Bá Vương gầm rú mấy tiếng, cuối cùng mở hai mắt. Trên người nó mồ hôi đầm đìa, giống như vừa đại chiến ba trăm hiệp với người ta, ngay cả thở cũng có mấy phần nhiễu loan.
Nhưng trong mắt của nó, lại lóe động màu sắc cuồng hỉ khó mà che dấu được.
- Chủ nhân, bộ công pháp này có ích với ta. Bá Vương kinh hỉ đan xen nói:
- Nếu ta có thể tu luyện bộ công pháp này, nhất định có thể tiến xa hơn trên đạo tu luyện.
Bản thể nó chính là tinh linh thú. Sau khi rời khỏi Động Thiên Phúc Địa, duy chỉ có theo bên cạnh Kim Cương Vương, mới có thể tiếp tục nâng cao. Nhưng nếu nó có được công pháp truyền thừa, vậy cho dù vứt bỏ Kim Cương Vương cũng có khả năng tấn thăng.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, rất tốt
Bá Vương lại liên tục lắc đầu, nói:
- Chủ nhân, không tốt lắm.
- Cái gì, Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi:
- Bộ công pháp này có gì thiếu sót sao.
- Không phải thiếu sót. Bá Vương lắc đầu, cả giận nói:
- Ta có thể cảm nhận được, bộ công pháp này vô cùng thích hợp với ta, nhưng vấn đề là bộ công pháp này không đầy đủ. Nó siết chặc nắm tay, phẫn hận không ngừng nói:
- Trong ngọc thạch, chỉ có một nữa công pháp, cái này… không phải là làm mất hứng ta sao.
Nó vung đôi tay to lớn, nghiến răng nghiến lợi nói, giống như một đứa trẻ. Sau khi có được vật phẩm yêu thích nhất, lại phát hiện món đồ này chỉ còn lại một nữa, nhất thời nổi trận lôi đình.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, cuối cùng hắn bừng tỉnh ngộ.
Thảo nào Ái Lệ Ti điện hạ phóng khoáng như vậy, thì ra hậu thủ của nàng bày trí ở đây.