Hôm nay, lão đã xuất quan được mười ngày, đã đem cảnh giới võ sư hoàn toàn củng cố. Lúc này đây, lão bày tiệc rượu, mời những bằng hữu thân quen từ khắp mọi nơi tới để chúc mừng.
Võ sĩ tấn thăng lên võ sư đối với một vũ giả mà nói, đây không nghĩ ngờ gì chính là chuyện động trời nhất.
Ở trên thế giới này, người tập võ chiếm phần lớn dân số, mà có thể tu luyện ra chân khí tấn thăng thành võ sĩ lại nhiều vô số kể. Nhưng mà, có thể từ hàng ngũ võ sĩ trổ hết tài năng bước lên hàng võ sư thì trong trăm dặm may ra mới tìm được một người.
Tuy rằng so sánh như thế này hơi có phần khoa trương, nhưng lại không kém bao nhiêu.
Tuyệt đại đa số võ sĩ đều dừng lại ở cửa ải thập tầng chân khí cả đời, cuối cùng buồn bực mà chết. Mà ai có thể đột phá thập tầng chân khí thành tựu võ sư, thì thất nhiều đều là nhân tài, rất nhanh sẽ bị các đại môn phái và thế gia mời chào.
Lâm Tự Nhiên khổ tu võ đạo mấy chúc năm qua, tiến vào trong sơn môn, bắt đầu từ một tên tiểu tốt vô danh cho tới nay tấn chức võ sư. Quá trình gian khổ đó không cần kể thì ai cũng có thể hiểu được, lúc này đây nhìn bốn người Chu Hỉ mà trên mặt không khỏi xuất hiện một tia cảm thán.
- Lâm sư huynh! Chúc mừng! Chúc mừng! - Mấy người ở bên ngoài vừa mới tiến vào trong đại sảnh đã lớn tiếng chúc mừng.
Lâm Tự Nhiên mỉm cười nói:
- Các vệ sư đệ đã tới. Mời ngồi.
Đám người vừa mới kéo tới này chính là những huynh đệ trong sư môn có quan hệ rất tốt với Lâm Tự Nhiên, thậm chí trong đó còn có người cùng họ với hắn. Chẳng qua, lúc này hắn coi trọng nhất cũng là một người không hề nổi bật ở trong đám người nọ.
- Ha ha.... Doanh sư đệ! Ngươi đến rồi sao? Ngu huynh không thể tiếp đón từ xa, mong ngươi tha lỗi cho. - Lâm Tự Nhiên cười a a nói.
Doanh Lợi Đức vội vàng khom người nói:
- Lâm sư huynh! Huynh nói những lời này là không đúng rồi. Đừng nói huynh đã tấn chức võ sư là một chuyện mừng, cho dù chỉ là vì tiểu đồ Xuân Hiểu, tiểu đệ cũng phải đặc biệt đến chúc.
Lâm Tự Nhiên đưa tay ra mời nói:
- Sư đệ khách khí rồi. Lệnh đồ Trương Xuân Hiểu thiên tư hơn người, cùng với bọn Tiểu Tú ra ngoài lịch lãm đã có biểu hiện hơn người, ngày sau sẽ có thành tựu không hạn lượng a. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Nếu luận về dạy dỗ đồ đệ, ngu huynh còn xa mới bằng được ngươi.
Mấy người xung quanh nghe thấy hai người nói chuyện như vậy cũng khẽ gật đầu công nhận.
Nếu ở mấy tháng trước, Doanh Lợi Đức mặc dù cũng là một thành phần trong đám bọn họ, nhưng địa vị không cao. Đừng nói là Lâm Tự Nhiên đã tấn chức võ sư, dù là hắn vẫn ở thập tầng nội kình thì cũng không có khả năng dùng lễ như vậy đối đãi với Doanh Lợi Đức.
Nhưng mà, ngày hôm nay thân phận Doanh Lợi Đức đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Tuy rằng hắn chỉ là một đệ tử của ngoại đường Chú Tạo Đường với tu vi cửu tầng đỉnh phong, nhưng cháu ruột của hắn là Doanh Thừa Phong lại giống như cá chép vượt Long Môn. Được Phong Huống thái thượng trưởng lão coi trọng, hơn nữa còn được triệu tập vào ở lại trong Phong phủ.
Căn cứ vào tin tức ở bên ngoài, Phong Huống thái thượng trưởng lão thậm chí còn muốn thu hắn làm truyền nhân y bát.
Lấy thân phận và địa vị của Phong trưởng lão, truyền nhân của người ở trong tông môn tuy không thể hô phong hoán vũ không hề kiêng nể ai, nhưng ít nhất thì cũng không người nào dám vô cớ trêu chọc vào hắn.
Mà địa vị của Doanh Lợi Đức cũng theo đó mà nước lên thuyền lên, ở trong mắt của tất cả các đồng môn địa vị được nâng cao một cách rõ ràng.
Ít nhất ở trong cái vòng tròn này, hắn đã từ một kẻ không có địa vị trở thành nhân vật trung tâm.
Doanh Lợi Đức đương nhiên hiểu được tại sao những người này lại có chuyển biến như thế. Cho nên hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn tỏ ra trầm ổn, lão luyện, dựa theo danh vọng và địa vị của Doanh Thừa Phong mà từng bước xác định vị trí của mình.
Bỗng nhiên, một người thấp giọng hỏi:
- Lâm sư huynh! Lần này gia chủ phái ai tới chúc mừng?
Lâm Tự Nhiên và Doanh Lợi Đức ở trong Khí Đạo Tông nhưng thực ra lại thuộc về Lâm gia nhất mạch.
Lâm gia ở trong Khí Đạo Tông có thể coi là một thế lực lớn nhất, ngay cả là Thiên Hạo thành Trương gia cũng có chút thua kém. Chẳng qua, Lâm Tự Nhiên trước khi tấn chức võ sư nhiều nhất chỉ thuộc tầng lớp trung tầng trong Lâm gia, còn xa mới được cao tầng để mắt tới.
Nhưng hiện giờ thì khác, sau khi hắn tấn chức võ sư, bản thân lại ở trông một chi của Lâm gia, như vậy lần mở tiệc chúc mừng này gia tộc chắc chắn sẽ cử người tới chúc mừng.
Khẽ lắc đầu, Lâm Tự Nhiên trầm giọng nói:
- Gia chủ đại nhân tự nhiên sẽ có sắp xếp, ngươi quan tâm làm gì?
Lúc này người đưa ra câu hỏi mới cúi đầu nói:
- Vâng.
Vài người còn lại liếc mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt có vài phần cứng nhắc, chẳng qua trong lòng bọn hắn đều đang có những tính toán riêng.
Bỗng nhiên, Lâm Tiểu Tú bước nhanh vào, vẻ mặt của hắn vừa kinh ngạc, vừa vui mừng nói:
- Cha! Các vị thúc bá! Lâm Sâm Diệu sư thúc tổ đích thân tới chúc mừng.
- Lâm Sâm Diệu.....
Ánh mắt mọi người lập tức hiện lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi.
Lâm Sâm Diệu ở trong Lâm gia chính là thân huynh đệ của gia chủ, địa vị trong gia tộc hết sức cao.
Đám người bọn họ tuy rằng đoán được gia chủ sẽ phái một người có địa vị quan trong tới chúc mừng Lâm Tự Nhiên, nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới lại là vị này.
- Lâm sư huynh! Chúc mừng a. - Vài người lập tức lớn tiếng nói, vẻ mặt bọn họ không hề che dấu vẻ hâm mộ.
Có thể được Lâm Sâm Diệu coi trọng, điều này chứng minh Lâm Tự Nhiên đã lọt vào mắt gia chủ, ngày sau tiền đồ vô lượng a.
Hai hàng lông mày Lâm Tự Nhiên thoáng giãn ra, nói:
- Các vị sư đệ! Cùng theo lão phu ra ngoài nghênh đón nào.
Mọi người không ai dám chậm trễ, lập tức rời khỏi đại sảnh, dùng lễ tiết cao nhất để nghênh đón khách quý.
Ở ngoài đại sảnh, một lão giả đang khoanh tay đứng, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt. Ở trên người lão nhân này có một loại khí chất đặc thù do lâu ngày tạo thành, khi lão nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức quay đầu lại nhìn. Trong ánh mắt thản nhiên của lão phảng phất như ẩn chứa một cỗ uy áp như có như không, cho dù là kẻ đã tấn thăng võ sư cảnh giới như Lâm Tự Nhiên cũng cảm thấy hơi run sợ.
- Bái kiến sư thúc.
Mọi người đi tới trước mặt lão giả, cùng nhau khom người thi lễ.
Vô luận là dựa theo bối phận gì, hay là thực lực hơn kém giữa hai bên, một tiếng sư thúc này mọi người đều thật lòng gọi.
Lâm Sâm Diệu mỉm cười nói:
- Các vị không cần đa lễ, tất cả đứng lên đi. - Lão đưa ánh mắt đánh giá Lâm Tự Nhiên vài lần, nói:
- Tự Nhiên hiền chất! Ngươi có thể bằng vào cố gắng của mình mà tấn chức võ sư như vậy đã là không tồi, thật sự là rất tốt. Tương lai gia tộc ngày sau phải trông chờ vào một thế hệ các ngươi ủng hộ và phát triển.
Ở trong Lâm gia, số lượng võ sư không hề ít, nhưng mà những võ sư này là do gia tộc tiêu hao một lượng lớn tài nguyên mới bồi dưỡng ra được. Còn Lâm Tự Nhiên chỉ là một chi nhánh, không hề được bao nhiêu tài nguyên từ gia tộc, vậy mà hắn có thể từ trong vô số người biểu lộ ra thực lực vượt lên tấn chức võ sư.
Nhân vật như vậy mới chân chính là nhân tài, tự nhiên rất được gia chủ coi trọng.
Lâm Tự Nhiên hơi có vẻ kích động nói:
- Đa tạ sư thúc đã khích lệ, tiểu chất nhất định tận tâm tận lực vì gia tộc mà phục vụ quên mình.
Lâm Sâm Diệu hài lòng gật đầu, hắn đảo ánh mắt nhìn về phía Doanh Lợi Đức, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Vị này hẳn là Doanh Lợi Đức sư điệt a.
Doanh Lợi Đức có chút được ưu ái mà kinh sợ, nói:
- Đúng là tiểu chất.
Tất cả mọi người xung quanh thấy vậy thì dùng ánh mắt hâm mộ và đố kỵ nhìn Doanh Lợi Đức, Lâm Sâm Diệu coi trọng Lâm Tự Nhiên đó là vì hắn tấn chức võ sư, trở thành một thành viên của sư cấp cường giả. Nhưng Doanh Lợi Đức cũng được đối xử thân thiết như vậy thì nhất định là có quan hệ với Doanh Thừa Phong.
Vào giờ khắc này, cho dù là Lâm Tự Nhiên cũng hơi có chút ghen tị với Doanh Lợi Đức đã có được đứa cháu tốt.
Lâm Sâm Diệu mỉm cười nói:
- Doanh sư điệt! Nghe nói lệnh điệt Doanh Thừa Phong là một người có thiên phú Linh Sư, không biết hắn giờ đang ở đâu? Có thể cho lão phu gặp mặt được không?
Doanh Lợi Đức vội vàng nói:
- Sư thúc! Đứa cháu không nên thân của vãn bối được Phong Huống thái thượng trưởng lão triệu tập vào trong Phong phủ học tập kỹ xảo linh đạo, đã hơn mười ngày rồi chưa về nhà.
Lâm Sâm Diệu khẽ gật đầu, nói:
- Có thể bái làm môn hạ của Phong sư huynh đúng là do vận may của hắn.
- Vâng. - Doanh Lợi Đức vội vàng nói:
- Có thể lọt vào mắt xanh của Phong thái thượng trưởng lão đấy chính là vinh dự bao nhiêu đời của hắn.
Lâm Sâm Diệu nhẹ giọng nói:
- Tự Nhiên! Ngày sau nếu Doanh Lợi Đức đi ra ngoài lịch lãm, ngươi cần phải dụng tâm nhiều một chút. Lúc tất yếu, ngươi có thể hướng tới Lâm gia cầu viện. - Lão dừng lại một chút, nói:
- Lâm gia chúng ta là một mạch Linh Sư, có thể tự mình chiếu cố được, không cần phải nhờ tới Chấp Pháp Đường xuất thủ trợ giúp.
Ngữ khí của lão có phần nhẹ nhàng, nhưng mọi người xung quanh không khỏi giật mình kinh hãi.
Xem ra trưởng bối trong Lâm gia rất coi trọng Doanh Thừa Phong, hơn nữa vào lúc này đã bắt đầu lôi kéo quan hệ. Mọi người xung quanh lúc này không khỏi có cảm giác kỳ lạ, Lâm Sâm Diệu chẳng lẽ tự mình đến đây là có quan hệ tới Doanh Thừa Phong?
Lâm Tự Nhiên hít sâu một hơi, hắn thản nhiên nói:
- Tiểu chất tuân mệnh.
Doanh Lợi Đức liếc nhìn hắn một cái, trong lòng vừa mừng vừa sợ, Doanh Thừa Phong có thể được người ta coi trọng như thế tự nhiên là một chuyện tốt, nhưng tình thế phát triển đã sớm vượt qua phạm vi khống chế của hắn.
Vô luận là Phong Huống, Chấp Pháp Đường hay Lâm gia, đều là những đại nhân vật không thể trêu chọc, Thừa Phong có thể ứng phó được bọn họ hay không đây?
Lâm Sâm Diệu hài lòng gật đầu một cái nói:
- Hôm nay lão phu mang tới cho ngươi một phần lễ vật. - Lão đưa tay vẫy một cái, một kẻ hầu trung niên vội vàng mang tới một cái hộp gỗ.
Lâm Tự Nhiên đưa hai tay ra tiếp nhận, hắn cẩn thận mở ra.
Bên trong hộp gỗ là một đôi hộ thủ đang phóng thích ánh sáng màu lam nhạt, khi ánh mắt của mọi người nhìn vào đôi hộ thủ ở trên tay hắn lại hơi có cảm giác một chút áp bách khó có thể hình dung.
Tuy rằng cảm giác này rất nhẹ, nhưng lại vô cùng chân thật.
Trong lòng mọi người đều thoáng giật mình, đây chỉ là một đồ vật mà thôi, vì sao lại mang tới cho mọi người lòng úy kỵ như vậy a.
Ánh mắt Lâm Tự Nhiên nhanh chóng thay đổi, hắn thấp giọng nói:
- Linh khí! Sư cấp linh khí....
Lâm Sâm Diệu cười lớn nói:
- Không tồi. Coi như có chút ánh mắt, đây là một bộ Thủy hệ hộ thủ linh khí, mặc dù là sư cấp hạ phẩm nhưng để cho ngươi sử dụng lại vừa tầm.
Lâm Tự Nhiên vội vàng hướng về phía lão cung tay nói:
- Đa tạ sư thúc đã trọng thưởng, tiểu chất nhất định không làm ngài thất vọng.
Trên người hắn mặc dù cũng có vài món sĩ cấp linh khí, nhưng lại không hề có tới một kiện sư cấp linh khí.
Lúc này được trưởng bối ban tặng, tự nhiên là tâm tình kích động, khó có thể hình dung.
Những người xung quanh lập tức xì xào bàn tán, ở trong lòng bọn họ vô cùng hâm mộ.
Sư cấp linh khí! Tuy rằng chỉ là một đôi hộ thủ, nhưng đối với bọn họ mà nói đây đã là bảo vật bao nhiêu người mong muốn.
Bỗng nhiên, một giọng nói từ bên ngoài lớn tiếng vọng vào.
- Sư bá! Sư phụ! Doanh Thừa Phong đã trở lại...