Điểm hùng mạnh nhất của Quang Minh Chi Thần chính là sức mạnh ánh sáng có thể trị liệu, mỗi một người bọn chúng đều là một Tiểu Cường đánh không chết. Nhưng, tác dụng trị liệu của ánh sáng cũng có cực hạn, nếu như đầu bị mất đi, thân thể bị hủy nửa phần, trừ phi là Ánh sáng Chi Thần giáng lâm, nếu không, sức mạnh ánh sáng cường đại hơn nữa cũng không thể hồi sinh bọn họ.
Hai quái thú hung tàn khiến người khác tức giận, bọn kỵ sĩ từng trải qua trăm trận chiến cũng phải sợ hãi.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn lên, thấy được sự sợ hãi trong mắt những người này, hắn sợ bọn chúng bỏ của chạy lấy người, nếu vậy sẽ rất khó tóm gọn một mẻ.
Vừa thay đổi ý nghĩ, Doanh Thừa Phong gào to một tiếng, trường kiếm Hàn Băng bao phủ quanh hắn hóa thành một luồng ánh sáng màu hồng lao thẳng xuống dưới.
Sắc mặt tám gã kỵ sĩ tái mét, bọn chúng đồng thời hô to:
- Đừng xuống!
Hai con quái thú khủng bố như thế, ngay cả những cường giả đỉnh cao Tử Kim Cảnh như bọn chúng cũng không thể chống cự, tên tiểu tử Doanh Thừa Phong vừa mới thăng tiến Tử Kim Cảnh lao xuống, khác nào tự tìm đường chết.
Có điều, hắn chết đã đành, nhưng nhiệm vụ của mười người bọn chúng cũng coi như thất bại hoàn toàn.
Một khi nghĩ đến ánh mắt và thủ đoạn kinh khủng của Kỵ Sĩ Vương, những người này đều run sợ.
Không phải bọn chúng chỉ sống một thân một mình, sau lưng còn có dòng họ và người thân. Nếu nhiệm vụ thất bại mà bọn chúng còn sống sót, chắc chắn Kỵ Sĩ Vương sẽ trút lửa giận lên người thân của bọn chúng.
Tám kỵ sĩ vọt xuống dưới gần như cùng một lúc, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh, còn nhanh hơn Doanh Thừa Phong một bậc.
Nhìn những người này điên cuồng lao xuống, Kim Cương Vương và Bát Trảo lại lộ ra vẻ vui mừng.
Đôi quyền của Kim Cương Vương, răng nhọn của Bát Trảo đồng thời nghênh tiếp kẻ địch.
Tốc độ nữ kỵ sĩ nhanh nhất, nhanh như cắt lao đến bên cạnh Doanh Thừa Phong, dựng đứng tấm khiên, va chạm mạnh tới phía trước.
Tấm khiên trong tay ả là linh khí siêu phẩm duy nhất của đám kỵ sĩ, nó có sức mạnh thần kỳ. Hơn nữa, nếu chỉ xét về sức mạnh phòng ngự, sẽ vượt qua Lang Vương Thuẫn của Doanh Thừa Phong.
"Oanh..."
Thân thể Doanh Thừa Phong bị tấm khiên đẩy bay ra ngoài, thậm chí kiếm quang lượn lờ quanh hắn còn có dấu hiệu tán loạn.
Nữ kỵ sĩ ngẩn ra, trong lòng thầm kêu khổ.
Uy năng mà ả tấn công toàn lực vô cùng cường đại, Doanh Thừa Phong vừa mới tiến cấp kỵ sĩ Tử Kim Cảnh làm sao có thể chống cự.
Nếu không cẩn thận đụng chết hắn, chỉ sợ kết quả của ả sẽ thê thảm gấp trăm lần.
"Gừ."
Ngay khi ả đang ngẩn người, đôi quyền của Kim Cương Vương đã ập tới.
Trong lòng nữ kỵ sĩ phát lạnh, lập tức tập trung tinh thần. Tấm khiên trong tay, linh giáp trên người cùng phát sáng rực rỡ. Mặc dù sức mạnh ánh sáng giống nhau, nhưng do linh khí khác nhau, cho nên khả năng phòng ngự cũng khác nhau.
Kim Cương Vương tấn công một quyền thật mạnh lên tấm khiên. Thân thể nữ kỵ sĩ bay về phía sau giống như diều đứt dây. Nhưng, tấm khiên trong tay ả vẫn chưa bị phá nát, tuy rằng ánh sáng trên người rung chuyển không ngừng. Nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ kín kẽ cho ả.
Kim Cương Vương hơi híp mắt, một quyền còn lại đấm về phía một người khác.
Tên kỵ sĩ lắc lư giữa không trung giống như ánh nến, động tác của hắn rất dứt khoát, ngưng tụ ra vài bóng người nhạt nhạt trong hư không.
Kim Cương Vương đấm ra một quyền, tuy đánh xuyên qua một ảo ảnh, nhưng không thể đánh trúng gã.
"Oanh, oanh, oanh..."
Vô số kiếm quang đánh mạnh lên người Kim Cương Vương và Bát Trảo, tuy không thể lột da tróc thịt. Nhưng sức mạnh cường đại cũng khiến hai cự thú đau đớn không dứt.
- Bám riết lấy chúng nó, mài chết chúng nó.
Một vị kỵ sĩ quát lớn, kinh nghiệm chiến đấu của đám kỵ sĩ vô cùng phong phú, biết rằng không thể ngạnh chiến với hai cự thú khủng bố. Nhưng, chỉ cần có thể tấn công khiến đối phương bị thương, cho dù chỉ là thương tổn rất nhỏ, cũng có thể từ từ giết chết kẻ địch.
Trên người bọn chúng phóng xuất từng tia sáng. Được sức mạnh ánh sáng tăng cường, uy năng của Linh Binh trong tay bọn chúng càng hùng mạnh hơn.
Sau khi Kim Cương Vương và quái thú Bát Trảo tấn công bất ngờ giết chết một người, muốn giết tiếp người thứ hai thì càng thêm khó khăn.
Dù sao, mỗi một kỵ sĩ đều là những tay lão luyện đã trải qua hàng trăm trận chiến, hơn nữa còn là thành viên đoàn kỵ sĩ. Một khi trấn định lại, lập tức kết hợp uy lực của tất cả mọi người lại với nhau, lợi dụng kỹ xảo và địa hình, liền chiếm được thượng phong nhất định.
Doanh Thừa Phong ngửa đầu quan sát, hắn cười lạnh trong lòng.
Tuy rằng lúc này Kim Cương Vương rơi vào tình thế khó khăn, nhưng Thổ Chi Khải Giáp hùng mạnh nhất vẫn chưa ngưng kết, nếu thật sự mặc giáp xung trận, những đòn tấn công của cường giả cùng cấp bậc sẽ không có tác dụng.
Tuy rằng quái thú Bát Trảo chịu đòn kém xa Kim Cương Vương, nhưng nếu nó muốn thoát khỏi vòng vây, những người này không chắc có thể đuổi kịp.
Tuy nhiên, nếu mình đã ở đây, đương nhiên phải âm thầm giúp đỡ hai cự thú.
Giơ tay rút Hắc Chướng Kỳ ra. Tuy nhiên, hắn không khua tay, mà đá nhẹ một cước, trên Hắc Chướng Kỳ dâng lên một màn sương đen, bao bọc lá cờ chui xuống dưới đất.
Động tác lần này của hắn tương đối bí mật, những kỵ sĩ đang bận kết trận chiến đấu với hai cự thú, không ai phát hiện ra.
Trong nháy mắt, Hắc Chướng Kỳ đã tiến vào phạm vi cuộc chiến. Đột nhiên nó phá đất bay vút lên cao.
Kim Cương Vương và quái thú Bát Trảo hoảng sợ, nhưng sau khi chúng nó nhìn thấy Hắc Chướng Kỳ, lập tức không thèm để ý.
Tám kỵ sĩ cùng ngẩn người, nhìn thấy hắc khí từ trong màn sương đen tuôn ra mãnh liệt, trong mỗi một làn hắc khí đều ẩn chứa uy năng vô cùng hùng mạnh.
Đương nhiên, uy năng chỉ là Hoàng Kim Cảnh mà thôi, uy hiếp đối với bọn chúng cũng không quá lớn.
- Quỷ binh, không ngờ lại là quỷ binh?
Một kỵ sĩ kinh ngạc nói:
- Rốt cuộc hai cự thú có lai lịch như thế nào, vì sao có thể khống chế quỷ binh?
Bọn chúng tận mắt nhìn thấy màn sương đen từ dưới đất chui lên, mà hai cự thú làm như không nhìn thấy, cũng như vậy, một khi quỷ binh ngưng tụ thành hình cũng không tấn công cự thú.
Bởi vậy có thể thấy được, cho dù những quỷ binh này không phải do cự thú nuôi dưỡng, cũng có quan hệ sâu xa với chúng nó.
- Mặc kệ chúng nó có quan hệ gì, giết hết cho ta!
Một vị kỵ sĩ lạnh lùng nói, hắn giơ trường kiếm lên cao, dẫn động sức mạnh ánh sáng trong cơ thể, ầm ầm chém xuống.
Một kiếm này ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trong cơ thể gã. Thân kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như là ngưng tụ thành thực chất.
Kiếm quang chém thẳng vào đầu một quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, quỷ binh kêu lên một tiếng, thân thể nó nhanh chóng hòa tan vào trong ánh sáng, cuối cùng tiêu tan mất.
Quỷ binh, chính là một trong những sinh vật kỳ lạ nhất trên thế giới, cho dù thân thể chúng nó bị cắt thành vài miếng. Nhưng chỉ cần linh hồn không tiêu tan, liền có thể hồi sinh nhờ vào quỷ khí.
Nhưng, một kiếm này không bình thường, trong kiếm quang ngưng tụ sức mạnh ánh sáng hùng mạnh. Luồng sức mạnh này trực tiếp giết chết nguồn gốc linh hồn quỷ binh, khiến quỷ binh tử vong hoàn toàn, không thể ngưng tụ lại được.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người ta chém giết quỷ binh dễ dàng như thế.
Sức mạnh ánh sáng vô cùng cường đại. Hơn nữa có khả năng khắc chế quỷ binh, sử dụng quỷ binh vây công kỵ sĩ ánh sáng, e là không phải lựa chọn khôn ngoan.
- Giết!
"Vèo, vèo, vèo..."
Trên không trung lại có hơn mười tia sáng chém xuống, những ánh sáng Linh Binh vô cùng cường đại, mỗi một kích đều có thể hủy diệt sức mạnh nguồn gốc của một quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, sau hơn mười kích, có hơn năm mươi quỷ binh vĩnh viễn tiêu tan.
Tuy nhiên, bên trong Hắc Chướng Kỳ tiếp tục tuôn ra hắc khí mới, quỷ binh do hắc khí biến thành càng ngày càng nhiều. Phạm vi bao phủ càng lúc càng rộng.
Nữ kỵ sĩ kinh sợ hô to:
- Gặp quỷ rồi, nơi này có bao nhiêu quỷ binh đây.
Các kỵ sĩ còn lại cũng ớn lạnh, nhìn từng đoàn hắc khí dày đặc ngưng tụ, từ đáy lòng của bọn chúng có cảm giác run sợ.
Ánh sáng khắc chế hắc ám, nếu chỉ có chút ít quỷ binh, chỉ có thể làm quỷ dưới kiếm của bọn chúng. Nhưng, số lượng quỷ binh nơi này quá nhiều.
Số lượng quỷ binh đông như vậy. Căn bản không nên tồn tại ở trên thế giới.
Đám quỷ binh gầm thét, liều mạng xông tới báo thù cho đồng bọn.
Tám kỵ sĩ liếc mắt nhìn nhau, lập tức bọn chúng tụ lại một chỗ, lưng tựa lưng hợp thành một vòng tròn.
Ánh sáng bọn chúng phóng xuất ra kết thành một mảnh, tạo thành một vòng tuần hoàn. Được sức mạnh ánh sáng cường đại bảo vệ, sinh vật hắc ám rất khó tổn thương bọn họ.
Tuy nhiên, vào lúc này, hai cái đầu thật lớn thò ra từ trong đàn quỷ binh, hắc khí cuồn cuộn trong hai cái miệng lớn dính máu, giống như axit rơi xuống.
"Hí."
Lỗ ống kính ngoài thân tám kỵ sĩ phát ra tiếng kêu kỳ dị, một đám bọt khí mắt thường có thể nhìn thấy bắn tung tóe.
- Quỷ binh Tử Kim Cảnh, trời ơi, đây là vật gì vậy?
"Gừ!"
Đột nhiên hai quyền thật lớn phóng lên cao, khí thế hùng hổ xông vào trong lỗ ống kính, đánh tan lỗ ống kính kiên cố.
Kim Cương Vương dùng sức mạnh vô đối đánh thủng lỗ ống kính do tám kỵ sĩ hợp sức tạo thành.
Sắc mặt tám kỵ sĩ đại biến, bốn người trong bọn chúng cùng giơ tấm khiên lên, sẵn sàng nghênh tiếp.
Sau tiếng nổ ầm ầm, cho dù là sức mạnh của Kim Cương Vương, cũng không thể đánh văng bốn kỵ sĩ Tử Kim Cảnh hợp lực ở giữa không trung, thân thể cao lớn của nó ngã xuống dưới.
Vài kỵ sĩ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lại thay đổi.
Quái thú Bát Trảo nhào tới lỗ thủng mà Kim Cương Vương mới tạo ra, nó há to miệng, những chiếc răng nanh khủng bố cài vào nhau, cắn mạnh vào đùi một kỵ sĩ.
Nó cắn rất tham lam, giống như đang thưởng thức mùi vị ngon nhất trên đời, nhất quyết không chịu nhả ra.
Bảy kỵ sĩ đồng thời la lên sợ hãi, uy năng hùng mạnh nhất của bọn chúng toàn lực tấn công.
Bảy loại Linh Binh đánh mạnh vào người quái thú Bát Trảo, cho dù da thịt của nó cứng chắc, cũng bị đánh đau đến mức trợn mắt.
Nó nhả miệng ra và rơi xuống dưới.
Tên kỵ sĩ bị cắn thở dài, may mắn giữ lại được tính mạng.
Nhưng vẻ mặt gã chợt ngưng tụ, cả người cứng đơ, một luồng sáng màu đen bay thẳng ra ngoài từ trong lồng ngực cảu gã. Đồng thời, một thanh đao lớn màu đen xẹt qua cổ, đầu lâu rơi xuống quay tròn.