Đặc biệt là ánh mắt nữ nhi kia khiến ông ta nghĩ lại một chuyện cũ, một quá khứ mà không bao giờ muốn nhớ tới. Trong lúc nhất thời, trong lòng ông ta bỗng tràn ngập một nguồn ác khí, sát khí trên người lại mạnh mẽ xuất hiện.
Sắc mặt của lão đạo nhân chợt biến hóa, nói:
- Bạch Đào, quy củ tông môn là chỉ cần bước lên võ đài thì phải quyết đấu sinh tử, sống hay chết là phụ thuộc vào số trời. Chẳng lẽ sau khi rời khỏi tông môn mười năm, ngươi đã quên mất quy củ này rồi hả?
Lão nhân gia ông ta đã tọa trấn trên võ đài trăm năm, coi trọng nhất chính là quy củ này, dĩ nhiên sẽ không để cho người khác phá hư.
Trong lòng của Hứa Bạch Đào run lên. Ông ta cúi đầu, tâm niệm thay đổi thật nhanh, sau một lát đột nhiên trầm giọng nói:
- Thất thúc, tu vi võ đạo người này cực cao, lại có nguồn lực lượng tinh thần đạt Hoàng Kim Cảnh. Ha ha, thật sự là tiến vào linh trì không có ứng cử viên thứ hai.
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ta rất muốn biết, bổn tông chỉ có vẻn vẹn hai danh ngạch, một cái trong đó phải cạnh tranh đấu võ với tám thế lực lớn. Chẳng lẽ các vị thúc thúc muốn hắn đại diện cho bổn tông tham chiến sao?
Ngay lập tức, sắc mặt của vài lão giả này biến đổi kịch liệt, ngay cả lão đạo cũng nhất thời nghẹn lời.
Sau khi chứng kiến trận chiến giữa Doanh Thừa Phong và Lương Vĩ Ba, bọn họ đều hiểu được một việc.
Nếu để mặc cho Doanh Thừa Phong đi tranh đoạt danh ngạch tiến vào Linh Trì, như vậy xem trong toàn bộ tông môn, tuyệt đối không có người nào là địch thủ của hắn.
Nhưng danh ngạch này rất quý giá. Ngoài Hứa phu nhân vốn được Linh Tháp chân nhân chỉ định ra thì toàn bộ cao thủ trong tông môn đều đang âm thầm tranh giành danh ngạch còn lại.
Cho dù Doanh Thừa Phong lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một ngoại nhân mà thôi, làm sao có thể cho hắn tham dự cuộc tranh đua.
Vừa nghĩ tới đây, thái độ và ánh mắt mọi người đối với Doanh Thừa Phong liền hơi thay đổi.
Hứa Bạch Đào cười ha hả, nói:
- Kẻ này ở lại trong tông môn, tuyệt đối là tai họa. Theo ý lão phu, không bằng tạm thời giam lỏng hắn, sau thí luyện Bách Vực Chiến sẽ thả hắn ra.
Doanh Thừa Phong đứng ngạo nghễ ở trên võ đài. Mặc dù đang đối mặt với rất nhiều cường giả Tử Kim Cảnh nhưng trên mặt hắn vẫn không hề hiện ra vẻ sợ hãi.
Hứa phu nhân cắn chặt răng, thân hình khẽ lay động đã đi tới trên võ đài, đứng ở bên cạnh Doanh Thừa Phong.
- Phụ thân, Doanh Thừa Phong chính là sứ giả hộ pháp bổn tông, chính tổ gia tự mình chọn lựa. Cho dù hắn không có tư cách tham gia Bách Vực Chiến thì cũng không thể giam lỏng hắn.
Hứa Bạch Đào hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đứa con ngu ngốc. Nếu để cho tám đại tông môn còn lại biết được thực lực của hắn, lại biết hắn vẫn chưa đại diện bản vực tham chiến, hắc hắc, chưa chắc bọn họ sẽ chịu từ bỏ ý đồ đấy.
Sắc mặt vài lão giả đều trở nên âm trầm, dường như hơi do dự.
Hứa phu nhân nắm chặt hai đấm, cầm Hồng Lăng trong tay và giơ đoản kiếm lên, nói:
- Các vị thúc tổ, phụ thân, hôm nay Doanh Thừa Phong ra tay vì ta cho nên mới đưa tới tai họa này. Con không thể ngồi nhìn hắn phải chịu nhục. Nếu các vị muốn nhốt hắn thì trước đấy phải qua cửa ải của ta.
Trên mặt của Hứa Bạch Đào hiện lên một tia lãnh ý, nói:
- Chỉ bằng ngươi sao? Thật sự là không biết trời cao đất rộng.
Hứa phu nhân hít sâu một hơi. Nàng dùng đoản kiếm trong tay nhẹ nhàng gõ vào ngực một cái. Lập tức từ trên người nàng bắt đầu phóng ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Vầng sáng này khuếch tán với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lan rộng tới toàn thân của nàng.
Không những thế, vầng sáng này còn ngưng tụ ở đằng sau lưng, trong tích tắc đã biến thành một đôi cánh ánh sáng tinh khiết cực lớn.
Trong một khắc đôi cánh này xuất hiện, một nguồn uy áp khó có thể hình dung lập tức tuôn ra mãnh liệt từ trên người nàng. Nguồn uy áp này rất mạnh mẽ, thậm chí còn sâu hơn vài phần so với Hứa Bạch Đào.
Sắc mặt của Hứa Bạch Đào và mấy vị lão giả kia đều đột nhiên biến đổi.
- Quang Minh chi Dực (Cánh Quang Minh).
Hứa Bạch Đào trợn tròn mắt, lớn tiếng quát:
- Không thể nào, làm sao tổ gia có thể giao cho ngươi bảo vật này?
Hứa phu nhân lãnh đạm nói:
- Tổ gia đã nói rằng, việc lão nhân gia ông ta chỉ định ta tiến vào linh trì, e rằng sẽ có người nói năng lỗ mãng. Lão nhân gia ông ta nói, nếu thật sự có người này thì cho phép ta giáo huấn một lần, khiến bọn họ biết rằng không thể xâm phạm tới uy phong của của tổ gia.
Sắc mặt nàng lạnh lùng nhưng trong lòng lại cảm thấy đau nhói.
Bởi vì nàng biết rõ sau khi nói ra những lời này, quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ không bao giờ hòa thuận rồi.
Quả nhiên sắc mặt của Hứa Bạch Đào xanh mét. Ông ta cười ha hả, lạnh lùng nói:
- Ta mới là người mang huyết mạnh dòng chính tổ gia, nhưng tổ gia lại không chịu truyền bảo vật này cho ta, ngược lại đưa tặng cho ngươi. Ha ha, mẹ con các ngươi đã cho ông ta ăn cái gì vậy? Không ngờ ngay cả lão nhân gia ông ta cũng bị mê hoặc.
- Câm mồm.
Vị lão giả cầm đầu kia bỗng lớn tiếng quát.
Một nguồn uy nghiêm như núi cao được phóng ra từ trên người ông ta. Râu tóc của vị lão giả này phẫn nộ bay tứ phía. Rất nhanh, ông ta tiến lên trước ba bước, mỗi bước bước ra đều rung động cả tầng này.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong lần đầu tiên thay đổi. Rốt cuộc hắn cũng biết thực lực của vị lão giả này kinh khủng tới cỡ nào.
Uy áp hống hách như thế, cho dù là lão A Nhĩ Pháp Đặc ngày xưa và Binh Vương Tử Kim Cảnh chiếm được định vị thạch thì đều chưa từng có được. Cũng chỉ có Linh Tháp chân nhân và Võ lão sau khi tiến cấp mới có thể lực đè lên đầu ông ta rồi.
Mà vào thời khắc này, trong đầu Doanh Thừa Phong bỗng hiện lên một ý niệm quỷ dị. Nếu để cho hình chiếu con ác long khủng bố kia chiến đấu cùng vị lão giả này, không biết là ai thắng ai thua đấy.
Vị lão giả này tuyệt đối không phải là một cường giả Tử Kim Cảnh bình thường, mà là một vị đứng ở Tử Kim Cảnh đỉnh cao, thậm chí chỉ cần một chút nữa thôi là có thể đột phá tới cường giả siêu cấp.
Thân thể của Hứa Bạch Đào hơi run lên. Tuy ông ta cũng là cường giả Tử Kim Cảnh nhưng rõ ràng vẫn kém xa vị lão giả này.
- Đại thúc, ngài đây là…
Tuy trong lòng hắn đang hoảng sợ nhưng trong miệng lại vẫn quật cường hỏi.
Vị lão giả trợn hai mắt lên, nói:
- Bạch Đào, lão phu biết rõ trong lòng ngươi còn oán hận, nhưng ngươi không thể nói điều làm nhục chân nhân. Nếu không nghe, cho dù lão phu liều mạng bị chân nhân trách phạt thì cũng phải trấn áp ngươi trước.
Môi của Hứa Bạch Đào run rẩy, rốt cuộc cũng cúi đầu, nói:
- Vâng, đại thúc.
Lão giả kia gật đầu một cái, chậm rãi thu liễm khí thế trên người.
Ông ta quay đầu nhìn Hứa phu nhân, nói:
- Linh Hoàn, chúng ta không ai muốn cưỡng ép giam giữ Doanh Thừa Phong, ngươi cũng thu hồi Quang Minh chi Dực đi, nếu không thân thể của ngươi phải gánh quá nặng, sau một lúc tất có chỗ bất lợi.
Hứa phu nhân thấp giọng khẽ vâng một câu rồi nhanh chóng thu lại vầng hào quang trên người.
Sau khi đôi cánh hùng mạnh kia biến mất, luồng khí tức trên thân nàng cũng khôi phục thành Bạch Ngân Cảnh.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu. Linh Tháp chân nhân quả nhiên không hổ là cường giả tuyệt đại đương thời, không ngờ bảo vật ông ta đưa ra lại khoa trương như thế. Nó khiến Hứa phu nhân từ một Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao đột nhiên có được hơi thở khổng lồ của Tử Kim Cảnh. Hơn nữa, xem bộ dáng đám người Hứa Bạch Đào, tựa như vô cùng kiêng kị đối với bảo vật này.
Bảo vật có thể làm cho cường giả Tử Kim Cảnh kính sợ, đủ để thấy uy năng của nó khủng bố tới mức nào.
Linh Đạo Thánh Đường không hổ là đại môn phái hàng đầu trong thiên hạ, nội tình thâm hậu, cũng không phải Khí Đạo Tông có thể so sánh.
Vị lão giả kia đảo mắt nhìn mọi người một vòng rồi nói:
- Nếu thật sự Doanh Thừa Phong được chân nhân tự mình chỉ định làm hộ pháp, như vậy hắn có tư cách tiến vào Linh Trì hay không cũng để cho chân nhân tự mình quyết định đi.
Ông ta nhẹ nhàng phất tay, nói tiếp:
- Các ngươi tạm lui ra sau, lão phu phải đi báo cáo cho chân nhân.
Hứa Bạch Đào chần chờ một chút, rốt cuộc cũng ôm lấy Lương Vĩ Ba đang hôn mê bất tỉnh, xoay người mà đi.
Tuy ông ta đã rời khỏi tông môn hơn mười năm nhưng thuở nhỏ đã lớn lên ở đây, vẫn hiểu rất rõ nơi này. Chỉ chớp động hai, ba lần là đã biến mất không thấy dấu vết.
Hứa phu nhân thi lễ với mấy vị lão giả rồi liếc mắt với Doanh Thừa Phong một cái, lôi kéo Thẩm Ngọc Kỳ, ba người cũng rời đi.
Chỉ một lát, trên tầng này chỉ còn lại vài vị cường giả Tử Kim Cảnh.
Lão đạo nhân ngẩng đầu, trong mắt đã hiện lên một tia lo lắng, nói:
- Kỳ lạ, sao chân nhân vẫn chưa ban xuống pháp chỉ?
Bọn họ đã gây ra động tĩnh lớn như vậy. Quang Minh chi Dực, kiếm không gian, còn cả tiếng nổ kịch liệt do Doanh Thừa Phong tạo ra, cùng với hơi thở hống hách của vị lão giả đứng đầu.
Bất kỳ một loại lực lượng nào cũng đều có thể kinh động tới chân nhân. Nhưng cho tới giờ, lão nhân gia ông ta vẫn chưa từng truyền đến lời nói gì.
Tuy bọn họ cũng không lo lắng tới sự an nguy của chân nhân nhưng trong lòng khó tránh khỏi cảm giác hụt hẫng, chẳng lẽ ông ta đã bỏ đi rồi sao?
Sau một lát, vị lão giả đứng đầu thở dài một tiếng, nói:
- Chúng ta sẽ chờ thêm một ngày rồi lại đi bái kiến chân nhân.
Tất cả mọi người đều gật đầu đống ý. Quả thật nếu có thể thì bọn họ cũng không muốn vào trong đó. Bởi vì cái gọi là thanh quan khó đoạn việc nhà, có trời mới biết chân nhân sẽ suy xét và cân nhắc thế nào đấy.
Đột nhiên một vị lão giả nói:
- Đại ca, một kiếm kia của Doanh Thừa Phong cực kỳ huyền diệu, ngươi xem…
Sắc mặt lão đạo nhân ngưng tụ, nói:
- Đúng vậy, một kiếm kia của hắn nhanh như chớp, ngay cả chúng ta cũng đều không thể thấy rõ toàn bộ. Hơn nữa, một kiếm này lại có thể xé rách không gian, quả là khó tin.
Mặc dù Linh Vũ giả được xưng là vô địch cùng cấp, nhưng nếu trong tay của kẻ thù có thần linh cấp khác nghịch thiên thì lại là một chuyện khác.
Dưới sự thi triển toàn lực của kiếm không gian trong tay Lương Vĩ Ba, ngay cả cường giả Tử Kim Cảnh bọn họ cũng cảm thấy rất khó giải quyết. Dĩ nhiên bọn họ sẽ không bị thất thủ ở bên trong kiếm quang, nhưng muốn thoát khốn mà ra cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng tại lúc nguy cơ, Doanh Thừa Phong đã sử dụng Linh Vũ thần binh phóng ra một kích kinh diễm.
Một kích này tốc độ uy năng đều là biết tròn biết méo, nhưng điều thật sự khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi chính là một kiếm này lại có thể xuyên thấu qua không gian bắt đầu sụp đổ.
Đây cũng không phải là uy năng của bản thân trường kiếm mà là năng lực của người điều khiển.
Trong nháy mắt, Doanh Thừa Phong đã tìm được khe hở không gian, cho nên mới có thể an toàn đưa kiếm đến trước người Lương Vĩ Ba, khiến y bị trọng thương.
Năng lực khống chế bậc này, cho dù là bọn họ thì cũng đều là tự thẹn không bằng.
Lão giả đứng đầu trầm ngâm một lát, do dự nói:
- Nếu một kiếm kia của hắn không phải là trùng hợp, vậy thì năng lực cảm ứng không giản của kẻ này chính là thiên phú mà cả cuộc đời lão phu ít thấy được. Nếu như có cơ duyên, chắc chắn hắn có thể thăng tiến tới Tử Kim Cảnh, như vậy…
Mặc dù ông ta không nói tiếp nhưng ngụ ý cũng đã mơ hồ chỉ ra một việc.
Mấy vị lão giả đưa mắt nhìn nhau, sau nửa ngày, một vị lão giả lên tiếng:
- Nếu hắn có thiên phú này, như vậy chúng ta nên hy sinh một danh ngạch tới giao hảo đấy.
Lão giả cầm đầu cười ha hả nói:
- Đây chính là chuyện mà chân nhân phải suy tính, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được…