Ở trong đại điện rèn, các nhóm đại sư đã tản đi.
Nhưng lúc này đã không còn ai dám coi Doanh Thừa Phong chỉ là một đại sư tầm thường nữa rồi.
Cho dù là Doanh Thừa Phong thì cũng không ngờ, sau khi rèn thành công bộ thánh khí cho Bá Vương, địa vị của hắn ở trong suy nghĩ của các đại sư đã biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
Tuy lúc này hắn vẫn không thể so sánh với Nặc Y Nhĩ đại sư. Nhưng ngoài vị đại sư người lùn này ra, không còn ai dám vỗ ngực nói có thể vượt qua thuật rèn của hắn.
Doanh Thừa Phong chậm rãi đẩy cửa chính ra, cùng Đồ Kiến Vĩ ra khỏi phòng rèn.
Đồ Kiến Vĩ nhắm mắt theo đuôi phía sau Doanh Thừa Phong, trong ánh mắt hiện lên vẻ cực kỳ cung kính.
Chỉ là lúc này y đang nhíu mày, dường như là có việc gì khó xử.
Sau khi nhìn thấy thành tích của Doanh Thừa Phong ở trong phòng rèn, ý niệm duy nhất trong đầu y chính là nghĩ phải làm thế nào mới có thể giữ vị thiếu niên tiền đồ vô lượng này ở bên mình.
Nhưng y biết rõ, việc này vô cùng khó khăn.
Doanh Thừa Phong dừng bước, nói:
- Đồ huynh, ta đã rèn xong rồi, vậy chia tay đi.
Thân thể Đồ Kiến Vĩ khẽ run lên, thật đúng là ghét của nào trời trao của ấy.
Y đảo mắt một vòng, nói:
- Doanh huynh, theo như ta biết thì ngài đơn độc tiến vào Thánh Vực đúng không?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong lòng cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao y vẫn còn chưa rời đi. Tuy nhiên, đang đứng ở trước mặt hắn là một vị lão giả cấp Tước Vị, hắn cũng không không biết xấu hổ, quá phận đuổi đi.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:
- Đúng vậy, tạm thời là một người.
Tuy lúc này hắn chỉ vẻn vẹn có một người, nhưng ngày sau thì chưa chắc.
Đôi mắt của Đồ Kiến Vĩ lập tức sáng ngời, vội vàng nói:
- Doanh huynh, nếu lúc này ngài chỉ có một mình, như vậy chắc hẳn cũng cần có người xử lý vài chuyện vụn vặn bên mình đấy.
Y ưỡn ngực lên, lời thề son sắt, nói:
- Lão hủ bất tài, không dám nói nắm rõ nội tình Thánh giáo như lòng bàn tay nhưng đại khái cũng đều rõ ràng. Không bằng ngài để lão hủ tùy tùng ở bên, xử lý giúp ngài một ít việc nhỏ. Ngài thấy sao?
Y dùng ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Doanh Thừa Phong, biết rõ đây là cơ hội duy nhất có thể ở lại.
Nếu qua một thời gian ngắn nữa, cho dù Doanh Thừa Phong không dẫn người từ trong Linh Vực tới đây thì chắc chắn Thánh giáo cũng sẽ phái người tới hầu hạ. Khi đó, nếu y còn muốn tiếp cận Doanh Thừa Phong và được hắn đồng ý, gần như là chuyện không thể rồi.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đồ huynh, ngươi được Thánh Điện công nhận Tước Vị cấp rèn Linh Sư, đi bên cạnh ta không sợ bôi nhọ tới thân phận của ngươi sao?
Trên mặt Đồ Kiến Vĩ lập tức hiện ra vẻ vui mừng. Y biết Doanh Thừa Phong hỏi như vậy chính là đã tiếp nhận ý tứ của mình.
Sau khi ho khan thật mạnh một tiếng, Đồ Kiến Vĩ nói:
- Doanh huynh, ngươi là đại sư Thánh Điện. Ngài xem, bên người vị đại sư nào lại không có mấy người tước vị cấp Linh Sư đi theo?
Hai mắt lão ta sáng ngời, nói:
- Nếu như lão hủ có thể trở thành người đầu tiên tước vị Linh Sư đi theo ngài, đây tuyệt đối là chuyện may mắn nhất trong suốt cuộc đời lão hủ.
Doanh Thừa Phong bật cười, nói:
- Ngươi đi theo ta có thể không đạt được chỗ tốt gì.
Đồ Kiến Vĩ lắc đầu liên tục nói:
- Chỉ cần trong lúc ngài rèn có thể cho lão hủ đứng ngoài quan sát, hoặc là ngẫu nhiên chỉ điểm cho lão hủ vài câu, như vậy lão phủ cũng đã vô cùng cảm kích rồi.
Những lời nói của ông ta hoàn toàn là sự thật. Bởi vì hầu hạ các vị đại sư Rèn Linh Sư còn lại tối đa cũng chỉ được đãi ngộ ngang nhau mà thôi.
Doanh Thừa Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, về sau những lúc ta tiến hành rèn, ngươi có thể đứng ngoài xem.
Đồ Kiến Vĩ vui mừng quá đỗi, khom người thật sâu về phía Doanh Thừa Phong, lúc này mới thỏa mãn rời đi.
- Doanh huynh, sao ngươi lại đồng ý?
Một thân ảnh khôi ngô hiện ra ở bên cạnh Doanh Thừa Phong. Bá vương mặc nguyên bộ thánh khí, cầm rìu lớn trong tay đi đến bên người hắn, cười ha hả hỏi.
Doanh Thừa Phong cười nói:
- Ta và ngươi đi tới Quang Minh thánh giáo, thế đơn lực cô. Nếu không bồi dưỡng một vài dòng chính, sớm muộn gì cũng có ngày hối hận.
Bá Vương dùng rìu lớn có xát vào người vài cái, nói:
- Không phải ngươi có thể dựa vào Văn Tinh sao?
Doanh Thừa Phong chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta không muốn mang đến cho nàng quá nhiều phiền toái.
Hắn đường đường là một nam tử hán, không muốn quá ỷ lại vào nữ nhi. Hơn nữa, hiện giờ hắn đã là Rèn Thánh Điện đại sư, nếu mọi người biết hắn phải dựa vào sứ giả điện Thánh nữ, chắc chắn hắn sẽ bị người cười đến rụng răng.
Cho nên, hắn vốn có ý muốn tìm một bọn rắn độc, mà Đồ Kiến Vĩ lúc này lại chủ động tìm đến, đúng là buồn ngủ gặp được gối đầu, dĩ nhiên hắn sẽ không từ chối.
- Nhưng động cơ của người này không thuần túy.
Bá Vương nói:
- Trong lúc ngươi rèn, y đã truyền ra ngoài không ít tin tức đấy.
Khóe miệng của Doanh Thừa Phong nhếch lên, nói:
- Ta biết, nhưng y cũng chỉ nói tiến độ rèn của ta cho Khấu đại sư thôi.
Là một bậc thầy tại rèn Thánh Điện, Khấu Nhuệ muốn nắm bắt tốc độ rèn của Doanh Thừa Phong cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận được.
Doanh Thừa Phong cũng sẽ không chỉ chỉ trích. Tuy nhiên, nếu trong lúc rèn tiếp theo, Đồ Kiến Vĩ vẫn còn muốn làm như vậy thì duyên phận giữa bọn họ cũng liền chấm dứt.
Doanh Thừa Phong cần một người trợ giúp hiểu biết. Nhưng hắn cũng không hy vọng người bên cạnh biến thành gián điệp.
Một tiếng bước chân cẩn thận vang lên, Khấu Nhuệ đã đi từ trong đại điện, đi tới trước mặt hắn.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương lập tức thi lễ, nói:
- Khấu đại sư.
Sau khi chứng kiến nguồn khí thế hùng mạnh trên người Khấu Nhuệ, ngay cả Bá Vương cũng không dám vô lễ ở trước mặt ông ta.
Khấu Nhuệ khẽ gật đầu một cái, ánh mắt đảo qua người Bá Vương. Ánh mắt ông ta như thể mang theo một tia ma lực, khiến Bá Vương cảm thấy không thoải mái. Nhưng đầu Bát Trảo quái thú này tâm tư kín đáo, lúc ở trong Động Thiên Phúc Địa đã quen bị Kim Cương Vương ức hiếp, công phu nhẫn nại cũng khá cao, cho nên lúc này cũng không vì vậy mà tức giận.
- Đúng vậy, không ngờ ngươi đã thật sự rèn ra được nguyên bộ thánh khí.
Khấu Nhuệ thản nhiên nói:
- Còn là một kiện Thiên Kỵ Thánh Binh, rất giỏi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Khấu đại sư quá khen, chỉ là một chút tài mọn mà thôi, bất kỳ vị đại sư nào trong Thánh điện cũng đều có thể làm tốt hơn ta.
Khóe mắt của Khấu Nhuệ hơi giật giật, chẳng qua biên độ quá nhỏ, cho nên ngay cả Doanh Thừa Phong và Bá Vương cũng đều không thể phát hiện.
Trong lòng ông ta thầm mắng, ngươi nói hươu nói vượn, ở trong Thánh điện, ngoài Nặc Y Nhĩ đại sư làm tốt hơn ra, những người khác thật sự là không thể đạt tới trình độ siêu việt này rồi.
Chỉ là sau khi nhìn vẻ mặt thành thật của Doanh Thừa Phong, trong lòng Khấu Nhuệ cũng bình tĩnh lại.
Khấu Nhuệ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi nguyện ý đưa bộ thánh khí này cho nội kho không?
Ông ta sờ lên cằm, nói:
- Như vậy, một bộ thánh khí đầy đủ, bao gồm Thiên Kỵ Linh Binh có thể đổi mười vạn điểm cống hiến rồi.
Nói tới đây, cho dù là Khấu Nhuệ thì bản thân cũng cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Mười vạn điểm cống hiến, cho dù ông ta đem hết toàn lực cũng phải mất chừng một năm mới có thể tích góp được.
Nhưng Doanh Thừa Phong chỉ cần mấy ngày đã có thể thu vào tay.
Sắc mặt Bá Vương đại biến, cổ tay co rụt lại, lập tức thu rìu lớn vào. Đồng thời, một vầng sáng lưu chuyển trên người nó, sau đó, nguyên bộ thánh khí đã bị nó ẩn giấu đi.
Trong lòng nó rất tức giận. Hóa ra lão già này đến là vì muốn cướp đoạt thánh khí. Nhưng thánh khí này là chủ nhân rèn cho ta đấy, tuyệt đối không thể vào tay ngươi được.
Sau khi nhận được nguồn lực lượng mà thánh khí mang đến, Bá Vương đã quyết một lòng trung thành với Doanh Thừa Phong rồi.
Trước kia nó không muốn nhận Doanh Thừa Phong là chủ nhân, nhưng giờ phút này, cho dù bảo nó thay đổi cách xưng hô, chắc chắn nó sẽ liền cam tâm tình nguyện.
Doanh Thừa Phong tức cười nhìn đôi vào đôi mắt tròn xoe của Bá Vương, khéo léo từ chối:
- Đa tạ ý tốt của Khấu đại sư. Nhưng thánh khí này là vãn bối thiết kế và rèn vì Bá Vương. Cho nên mấy thứ này ở trên người Bá Vương mới có thể phát ra uy năng hùng mạnh nhất.
Khấu Nhuệ chậm rãi gật đầu. Thật ra ông ta đã sớm biết kết quả này, câu nói vừa rồi chỉ là chỗ chức trách, thuận miệng hỏi một câu mà thôi.
- Cũng tốt.
Khấu Nhuệ gật đầu nói:
- Tiểu gia hỏa này có thánh phòng thân, cũng có thể bảo hộ ngươi tốt hơn rồi.
Ông ta chần chờ một chút rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên, sau khi Giáo Tông Bệ Hạ chính thức sắc phong ngươi làm đại sư, ngươi cần phải rèn nhiều thánh khí hơn một chút, phải tận lực vì Thánh giáo đấy.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nói:
- Vãn bối tuân mệnh.
Nhìn Bá Vương như trút được gánh nặng, Doanh Thừa Phong cười mắng:
- Đừng không có tiền đồ như vậy. Ngày mai quyết đấu cần phải nhờ vào ngươi.
Bá Vương lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nói:
- Ngươi yên tâm, chỉ là một Kỵ Sĩ Trưởng mà thôi, không đánh được y răng rơi đầy đất, ta tuyệt đối không dừng tay.
Sắc mặt Khấu Nhuệ biến hóa, trầm giọng hỏi:
- Quyết đấu gì vậy?
Doanh Thừa Phong là Thánh Điện đại sư, làm sao có thể đi tham gia quyết đấu?
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói qua chuyện mình và Văn Tinh đi dạo phố gặp được Thượng Kiệt. Hắn nói:
- Nếu hắn muốn ta khiêu chiến, ta dĩ nhiên sẽ làm cho hắn thỏa mãn tâm nguyện.
Khấu Nhuệ lắc đầu cười mắng:
- Hồ đồ.
Biết đối tượng khiêu chiến của Doanh Thừa Phong chỉ là một Kỵ Sĩ Trưởng, hơn nữa còn mang theo Bá Vương đi khiêu chiến, ông ta lập tức không quan tâm tới việc này.
Với thực lực của Bá Vương, hơn nữa còn có một bộ thánh khí trợ giúp, cho dù gặp phải Kỵ Sĩ Vương thì cũng có thể đi tới một trận chiến. Thế lại càng không phải nói tới một Kỵ Sĩ Trưởng bình thường, Thượng Kiệt này rồi.
Hơn nữa, ông ta càng tin tưởng rằng, với thân phận của Doanh Thừa Phong, cho dù quyết đấu thất bại thì chắc chắn đối phương cũng không dám xuống tay với một vị rèn đại sư.
Với Doanh Thừa Phong mà nói, trận quyết đấu này chỉ là đi ngang qua sân khấu, thoáng uy hiếp một vài kỵ sĩ vương thôi.
Nhưng Khấu Nhuệ không biết, thật ra Doanh Thừa Phong làm như vậy là vì muốn lập uy.
Hắn phải đánh ra danh tiếng của mình, khiến cho người ta nhớ tới mình một chút.
Ở trong Quang Minh thánh giáo,bè phái mọc như rừng, cao thủ nhiều như mây. Hắn làm như vậy chẳng qua cũng chỉ là một thủ đoạn tự bảo vệ mình, mà Thượng Kiệt chính là một thằng xui xẻo.