Những đồng ruộng rộng bát ngát, hạt lúa trưởng thành chắc nịch, chúng nó nhảy múa theo gió, hương thơm phiêu tán say lòng người, sôi trào cuồn cuộn từng cơn sóng vàng giống như ráng màu sàng lạn rơi trên cánh đồng.
Những bông lúa phía trước đong đưa rũ xuống, dường như bọn chúng đang lay động theo những cơn gió, giống như là đang ca hát vì đồng ruộng màu vàng.
Doanh Thừa Phong đứng ở bãi đất này nhìn một kkhoangr vùng quê, trong lòng đột nhiên hiện lên cảnh tượng của thôn Tam Hạp.
Hàng năm khi tới mùa thu đều có thể nhìn thấy một cảnh đẹp của mùa thu hoạch sắp tới. Ý thức trước khi hắn thay thế cổ thân thể này, gần như mỗi năm đều có thể nhìn đến cảnh tượng như vậy. Những cảnh tượng này đã khắc thật sâu vào trong đầu của hắn, không bao giờ…. Có thể quên được.
Nhưng từ khi hắn chiếm cứ thân thể này, và sau khi bắt đầu tu luyện liền không thấy nữa.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng của mùa thu hoạch quen thuộc, nhưng quy mô lại lớn hơn rất nhiều khiến trong lòng của hắn mơ hồ có chút xúc động.
Thôn Tam Hạp vốn là một thôn xóm nhỏ vô danh ở Linh Vực, cuộc sống của mấy trăm người ở đây tuy rằng không xa hoa nhưng cũng có chút sung túc. Mà mọi người trong thôn lại cảm thấy mỹ mãn với cuộc sống của mình, cũng không cưỡng cầu cái gì quá phận.
Nhưng bởi vì hắn mà Hồ Gia ở Thái Hồ đã ra tay giết trọn cả thôn không chừa một ai. Trừ hắn, cha mẹ và ít ỏi mấy người có cơ duyên xảo hợp mà tránh được một kiếp ra thì không còn ai sống sót nữa
Tuy nói sau này Doanh Thừa Phong đã tiêu diệt được Hồ gia, báo đại thù cho dân thôn Tam Hạp, nhưng lúc này nhớ tới người dân trong thôn đã qua đời lại vẫn có chút xúc động.
- Thừa Phong, sao ngươi không đi.
Văn Tinh kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu dò hỏi.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, thu hồi cảm xúc trong lòng, nói:
- Không có gì, chỉ là nổi lên một chút cảm xúc không tốt thôi.
Hắn dừng một chút, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Ánh mắt nhìn về phía trước, ở cuối vùng quê có một tòa thành thị vô cùng lớn.
Điểm khác so với tòa thành thị cao lớn có tường vây ở trong Linh Vực là tòa thành thị cự đại này không có tường thành, bốn phương đều có đường thông suốt qua khắp các ngõ ngách trong thành thị.
Lúc vừa mới vào tòa thành thị này, Doanh Thừa Phong thậm chí còn có cảm giác mình đang ở một thành phố lớn tại hiện đại.
Dường như là thấy được Doanh Thừa Phong có chút khác thường, Văn Tinh chủ động nói:
- Điều đầu tiên khi xây dựng thành thị ở Linh Vực chính là muốn bảo đảm an toàn, cho nên tường thành kia càng dày càng tốt. Nhưng ở trong này….
Cằm của nàng khẽ giương lên, kiêu ngạo nói:
- Ở bên trong Quang Minh thánh giáo, tòa thành thị này sẽ không hề gặp bất kỳ tai họa ngầm nào cả.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, không cần nói đến cái khác, chỉ nói đến ngàn vạn kỵ sĩ Tử Kim Cảnh kia cũng đã là một cỗ sức mạnh dũng mạnh không thể địch nổi.
Nếu có người có thể ở trong này gây thiệt hại cho thành thị, như vậy thì trừ phi là thần linh trong truyền thuyết, nếu không thì Doanh Thừa Phong căn bản không nghĩ ra ai có thể làm được điều này.
Sau khi tiến vào thành thị, Doanh Thừa Phong phát hiện tòa thành thị này tương đối phồn hoa. Cho dù là số lượng dân cư hay là trình độ náo nhiệt đều hơn xa Thiên Hạo Thành.
Văn Tinh vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, nàng mang theo Doanh Thừa Phong đi qua vài con đường lớn, rất nhanh liền đi tới một ngõ nhỏ yên lặng.
Trong ngõ nhỏ này tạo thành một sự đối lập rõ ràng đối với đường lớn ồn ào bên ngoài. Ngoại trừ có mở vài cửa hàng ra thì cũng không có bao nhiêu người đi đường.
Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong đảo mắt nhìn quanh mấy vòng lại hít một hơi khí lạnh.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, hễ người nào xuất hiện trên con đường này đều là Kỵ Sĩ Trưởng.
Trên người Kỵ Sĩ Trưởng đeo trang sức nổi bật, tuy rằng thuộc các Thánh Điện khác nhau nên hoa văn và màu sắc khác nhau. Nhưng quy cách và kiểu dáng cũng là độc nhất vô nhị.
Cho dù bọn họ không mặc trang phục Kỵ Sĩ, nhưng chỉ cần thấy ngọc bội thì tất cả mọi người trong Quang Minh thánh giáo đều biết được thân phận của bọn họ.
- Đây là…
Doanh Thừa Phong chậm rãi hỏi.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng Văn Tinh muốn học cô gái bình thường đi dạo phố. Nhưng hiện tại mới biết được, nàng mang mình tới chỗ này nhất định là có mục đích khác.
Văn Tinh khẽ mỉm cười nói:
- Thừa Phong, ngươi là đại sư của Thánh Điện rèn. Theo lý mà nói hắn là đã bị bảo vệ nghiêm mật, sẽ không còn có cơ hội giao chiến với người khác.
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, lại nói:
- Nhưng dù sao thì ở trên người của ngươi cũng cần phải có một bảo vật hùng mạnh, mà bảo vật này thì hẳn là với thực lực bây giờ của ngươi không thể có được.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Vậy thì thế nào?
Cánh tay ngọc của Văn Tinh điểm nhẹ, nói:
- Ở trên con đường này có cửa hàng linh khí, cửa hàng đan dược, cửa hàng Phù Lục, cửa hàng trận pháp, v..v.. Tất cả đồ vật này nọ trong của hàng đều là chuẩn bị cho cấp tước vị Kỵ Sĩ.
Doanh Thừa Phong lập tức hiểu rõ, đây mới chính là nguyên nhân vì sao Văn Tinh mang mình tới đây.
Linh khí Linh Binh hay gì gì đó Doanh Thừa Phong đều có thể tự mình rèn. Nhưng đan dược, Phù Lục hay bảo vật có tác dụng phù trợ thì hắn lại không có biện pháp.
Suy cho cùng thì có là thiên tài thì cũng không thể toàn năng. Cho dù là thần cũng không thể tinh thông mọi thứ được.
- Đa tạ Văn tỷ, tiểu đệ không biết phải nói sao nữa.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, cảm kích nhìn nàng.
Văn Tinh nhẹ nhàng cười, đột nhiên nói:
- Thừa Phong, nếu ngươi không muốn để mình lâm vào nguy hiểm thì Linh Vực Sơn Hà Đồ ra đây, đó cũng là một lựa chọn rất tốt.
- Cái gì?
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói:
- Văn tỷ, vì sao ngươi phải khuyên ta như vậy?
Văn Tinh do dự, rốt cục nói:
- Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (ngươi không có tội nhưng mang bảo vật bên người lại là có tội)
Lúc Doanh Thừa Phong mới tiến vào Thánh Vực, nàng vô cùng kiên định chịu đựng Doanh Thừa Phong. Nhưng thời điểm hắn lấy được danh hiệu đại sư thì thái độ của Văn Tinh lại có chút khác thường.
Bởi vì trong lòng của nàng, bất kể là vật gì cũng không trọng yếu bằng Doanh Thừa Phong.
Nếu buông tha cho bảo vật này có thể làm cho nhóm Kỵ Sĩ Vương chấm dứt chiến tranh thì nàng tuyệt đối sẽ không keo kiệt.
Khẽ cười một tiếng, Doanh Thừa Phong khuyên giải an ủi nói:
- Văn tỷ, ngươi yên tâm đi, nếu ta có thể thăng tiến lên đại sư thì tất nhiên cũng có thể giữ được tính mạng.
Dứt lời hắn liền bước nhanh đi, trực tiếp đi vào một gian hàng buôn bán đan dược.
Trong cửa hàng này chỉ có khoảng bả người, ngoại trừ ba vị tiểu nhị thì còn có bốn vị khách nhân.
Chỉ cần nhìn ngọc sức bên hông của bọn họ đều biết bọn họ nhất định là Kỵ Sĩ Vương đại nhân.
Nhìn thấy hai người Doanh Thừa Phong tiến vào, tất cả mọi người đều ngẩn ra, bốn Kỵ Sĩ Vương dùng ánh mắt âm lãnh liếc nhìn, một người trong đó hừ lạnh nói:
- Hừ, thật là tiểu quỷ không hiểu quy củ, nơi này không phải là nơi các ngươi có thể tới, cút ra ngoài.
Bởi vì cái gọi là vật hợp theo loài. Những vật được buôn bán ở đây đều là bảo vật siêu cường, vậy nên có thể ở trong này mua cũng chỉ có cường nhân tước vị Kỵ Sĩ Trưởng trở lên.
Tuy rằng một nam một nữ này tuổi còn trẻ đều là Tử Kim Cảnh, nhưng muốn bước vào tước vị lại ngàn vạn khó khăn.
Mà không có thực lực tước vị lại tới chỗ này, tất nhiên là khiến cường nhân tước vị sinh lòng bất mãn.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng, cơn tức của đám Kỵ Sĩ Vương ghê gớm thật.
Ba vị tiểu nhị nghe hỏi cũng chạy tới, một người trong đó lạnh lùng nói:
- Các vị, nơi này chỉ có cường nhân tước vị mới có tư cách đến, hai vị vẫn nên ở nơi nào thì về nơi đó đi.
Tiểu vị này chỉ mang tu vi Hoàng Kim Cảnh nhưng đã giao tiếp một thời gian dài với cường nhân tước vị, nên khiến bọn họ có được hành vi tự đại. Chỉ cần đối phương không phải cường nhân tước vị thì bọn họ liền cảm thấy thấp kém.
- Ha ha.
Doanh Thừa Phong xấu hổ mỉm cười một tiếng, lúc đang định rời đi thì Văn Tinh lại đưa tay kéo hắn lại.
- Hừ.
Một vị Kỵ Sĩ Trưởng hù lạnh nói:
- Một người nam tử lại để cho nữ nhân xuất đầu, thật sự là không biết chữ thẹn viết thế nào sao?
Sắc mặt Doanh Thừa Phong trầm xuống, ban đầu vốn định dàn xép ổn thỏa rồi đi. Nhưng nhìn thấy bọn họ hung hăng ngang ngược như thế liền có chút tức giận.
Nhưng không có Bá Vương bên người, hắn không nắm chắc có thể động thủ với cường nhân cấp tức vị.
Sắc mặt của Văn Tinh không thay đổi, dường như là thờ ơ đồi với thái độ của những người này. Cổ tay nào khẽ động, một khối ngọc bài lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Điện Thánh Nữ.
Sắc mặt của bốn vị Kỵ Sĩ Vương kia đều khẽ đổi, ánh mắt nhìn về phía bọn họ lập tức có chút bất đồng.
Vị tiểu nhị Hoàng Kim Cảnh kia lại trợn tròn mắt, vẻ mặt lập tức chuyển biến thành tươi cười lấy lòng, nói:
- Hóa ra là người của điện Thánh Nữ tới cửa, mau mau mời vào.
Văn Tinh chậm rãi gật đầu một cái, nói:
- Bổn tọa phụng mệnh lệnh của Thánh Nữ điện hạ tới mua một ít đan dược. Ngươi mau lấy đan dược ra đi.
- Vâng.
Tiểu nhị kia cuống quít đưa tới một khối ngọc thạch, không dám chậm trễ.
Doanh Thừa Phong nhìn động tác của hắn liền biết chủ nhân của tiệm thuốc này hoặc là có quan hệ vô cùng chặt chẽ với điện Thánh Nữ, hoặc là tiệm thuốc này chính là sản nghiệp thuộc về điện Thánh Nữ.
Văn Tinh cầm ngọc thạch đưa tới trên tay của Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi lựa chọn đi.
Bốn vị Kỵ Sĩ Trưởng kia hừ lạnh một tiếng, rốt cục quay đầu đi không để ý tới bọn họ nữa.
Người có thể xuất ra lệnh bài của điện Thánh Nữ ở trong này chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản, tuy rằng bọn họ không sợ nhưng thật sự không muốn trêu chọc đến điện Thánh Nữ.
Doanh Thừa Phong thu liễm tâm thần, sau một lát cảm ứng, đôi mắt liền khẽ tỏa sáng.
Đan dược nơi này có đến hơn mấy chục loại, trong đó đại đa số đều là chuẩn bị cho cường nhân cấp tước vị. Nếu không có thực lực cấp tước vị thì khi dùng những đan dược này cũng vừa tai hại mà lại vô ích.
Nhưng cũng có hơn mười loại đan dược tu sĩ Tử Kim Cảnh có thể sử dụng. Hơn nữa hiệu quả của những thuốc này đối với cường nhân Tử Kim Cảnh có thể nói là thần hiệu.
- Chọn xong chưa?
Văn Tinh trầm giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong chần chừ một chút, cười khổ hỏi:
- Văn tỷ, ta không cần đâu.
Văn Tinh kinh ngạc nói:
- Vì sao?
Rõ ràng vừa rồi nàng thấy Doanh Thừa Phong rất ưa thích, nhưng chỉ trong chớp mắt lại từ chối, tự nhiên là làm cho nàng không thể hiểu.
Doanh Thừa Phong do dự nhíu mày, có chút xấu hổ.
Đột nhiên có một âm thanh trào phúng vang lên:
- Ngu ngốc, với hình dạng của hắn thì nhất định là xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, không có thánh tệ để mua.
Ba vị Kỵ Sĩ Vương còn lại đều mang vẻ mặt châm chọc, buồn cười nhìn bọn họ.
Văn Tinh khẽ giật mình, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Nàng xuất thân cao quý, chính là muội muội ruột của Thánh Nữ điện hạ, từ khi sinh ra chưa từng buồn bã vì thánh tệ, làm sao có thể biết được tình huống của Doanh Thừa Phong.
- Hừ, thấy ngươi trẻ tuổi như vậy mà có thể tiến lên Tử Kim Cảnh cũng coi là một nhân tài.
Kỵ Sĩ Vương lúc trước mở miệng cười lạnh nói:
- Nếu ngươi khấu đầu ba cái với ta thì vổn tọa sẽ đưa cho ngươi một viên đan dược.