“Bà xã, bà khi nãy đã nghe thấy chưa, mẹ nuôi của Tân Hoài An nói cô ta không phải là mợ chủ của nhà họ Chử”
Ôn Liễu Ninh vẫn chưa lấy lại được thần trí, sững sờ nói.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Nghe thấy rồi!”Phùng Nhạc Hoa ánh mắt trắng bệch nhìn về phía xa, trầm tư.
Tân Hoài An là mợ chủ giả của nhà họ Chử? Các này thực sự khó thể tượng tượng nổi.
“Vậy chúng ta còn đi hỏi Tân Hoài An về tung tích của Ôn Nhã Ly không?”Ôn Liễu Ninh hỏi.
“Cứ xem xét đã”Phùng Nhạc Hoa do dự, định kéo Ôn Liễu Ninh đi ra chỗ khác.
Một chiếc xe tải đen chạy tới và dừng lại trước mặt hai người họ.
“Giám đốc Hàn muốn gặp hai người”Người lái xe nói.
“Giám đốc Hàn không phải là bởi vì chuyện Ôn Nhã Ly chạy trốn, tìm chúng ta gây chuyện đấy chứ?” Ôn Liễu Ninh run rẩy nắm lấy tay Phùng Nhạc Hoa, trên mặt lộ ra vẻ bất an.
Phùng Nhạc Hoa lúc đầu còn ngây người, nhưng nghe ông ta nói xong lại càng thêm căng thẳng, mắng: “Tôi làm sao biết được?!”
Hai người nhìn mấy vệ sĩ ngồi trên xe, chỉ có thể cắn răng chịu đạn bước lên xe.
Khi đến nhà riêng của Hàn Âu Dương, khi bước xuống xe chân bọn họ trở nên mềm nhữn.
Mấy vệ sĩ đưa họ đến trước mặt Hàn Âu Dương.
“Con gái Ôn Nhã Ly của các người..”
Trên ghế, Hàn Âu Dương vừa nói được nửa câu.
Ôn Liễu Ninh đã sợ đến mức hai chân run rẩy, ông ta quỳ rạp xuống đất, “Giám đốc Hàn, Ôn Nhã Ly là tự mình chạy trốn, tuyệt đối không phải là chúng tôi giật dây, trước kia lúc chúng tôi đưa con bé đến đây đã từng cảnh cáo với nó rồi, bảo nó phải hầu hạ cho anh thật chu đáo, nối dõi tông đường cho nhà họ Hàn, ai biết được nó lại chạy rồi, anh nhất định không được trách chúng tô Hàn Âu Dương khẽ cau mày, người đàn ông này sao lại kinh sợ như vậy? Anh ta vẫn chưa nói xong.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Phùng Nhạc Hoa cũng trừng mắt với người chồng nhu nhược một cái, giả bộ can đảm đứng thẳng người nói: “Giám đốc Hàn, theo như chúng tôi đoán, chắc chắn là Tân Hoài An đã giúp Ôn Nhã Ly chạy trốn, hai chúng nó trước kia lúc ở quê quan hệ rất tốt! Ôn Nhã Ly chắc chắn là đang ở chỗ Tân Hoài An!”
“Tôi và chồng đều là người nhà quê, ở Hải Lam không quyền không thế. Chúng tôi chỉ có thể làm phiền giám đốc Hàn đích thân bắt đứa con gái ngu ngốc đó của chúng tôi về thôi, về phần 3 tỷ đó… nếu như đã đưa cho chúng tôi rồi, giám đốc Hàn có lẽ sẽ không đòi lại đâu chứ?”
Phùng Nhạc Hoa nói đến phần sau, khẩu khí không khỏi trở nên cẩn trọng và cung kính.
Chỉ vì sau khi lấy được tiền từ nhà họ Hàn, vợ chồng bọn họ đã quanh quẩn đủ các quán đánh bạc lớn nhỏ ở Hải Lam, số tiền đó cũng đã thua hơn một nửa.
Nếu nhà họ Hàn muốn bọn họ trả tiền lại, vậy thì lấy đâu ra được.
Hàn Âu Dương bình tĩnh nhìn thấu khuôn mặt nhát gan nhưng tham lam của hai người, trong lòng chợt dâng lên một tia chán ghét.
Ban đầu, anh ta sai người gọi hai người tới, để nói với họ rằng anh ta không cần Ôn Nhã Ly làm người mang thai hộ cho nhà Hán nữa, bảo bọn họ đưa con gái về.
Hơn nữa, hiện tại Tân Hoài An còn đang giúp anh ta châm cứu bấm huyệt, vì Ôn Nhã Ly là bạn của cô, 3 tỷ đó coi như là một ân huệ, anh ta cũng không có ý định lấy lại lại.
Nhưng bây giờ Hàn Âu Dương cố ý muốn làm cho hai người họ khó xử nên cười lạnh một tiếng, “Sao thế, người mà các người đưa tới đây lại không tự chịu trách nhiệm đến cùng, còn ném vấn đề khó cho tôi. Các người lẽ nào không biết Tân Hoài An đường đường là mợ chủ của nhà họ Chử?
Tôi nếu như đi đòi người, không phải là xúc phạm nhà họ Chử ở nơi công cộng sao?”
Vừa nghe lời này, Ôn Liễu Ninh trán đổ mồ hôi, run rẩy nói: “Cái này … giám đốc Hàn, chúng tôi cũng không có cách nào ..”
Phùng Nhạc Hoa trợn tròn mắt, lập tức nói: “Giám đốc Hàn, anh đã lo lắng quá nhiều rồi. Thật ra hôm nay chúng tôi bất ngờ nhận được một tin tức, Tân Hoài An cô ta…”
Tân Hoài An và Ôn Nhã Ly đi xem xét một lượt, nhưng không tìm được một căn nhà thích hợp.
Hầu như không có căn nào cho thuê ngắn hạn, mà thuê dài hạn thì phải đặt cọc, quá đắt. Đối với Ôn Nhã Ly, căn bản không có khả năng chỉ trả.
“Chị Hoài An, hay là em ở trong trường học cũng được “Ôn Nhã Ly bưồn bã cúi đầu nói.
“Nhưng không phải là em nói, bố mẹ em có thể sẽ đến trường tìm em sao? Đến lúc đó bọn họ lại gây sự.
“Em, em có chuẩn bị tâm lý rồi, biết phải làm thế nào để ứng phó”
Ôn Nhã Ly ngẩng đầu, nắm chặt tay, đôi mắt mở to kiên định. Nhưng giọng điệu thiếu tự tin đã bộc lộ sự lo lắng của cô ấy.