Ở trang thứ mười, tôi thấy hồ sơ nhập viện của “Thiên Nam”.
Phòng bệnh VIP 106.
Copy từ web τАмliлh247.coм
Tân Hoài An viết lại số phòng, giả vờ kiểm tra phòng, phụ giúp việc đẩy xe đi thang máy lên tầng mười.
Phòng số 6 nằm cuối hành lang.
Tân Hoài An không giấu nổi sự phấn khích khi nghĩ đến việc sớm được gặp con trai, cô nhanh chóng đẩy xe ra khỏi thang máy.
Cùng lúc đó, bên cạnh trong thang máy xuất hiện một bóng người cao lớn.
Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !
Tân Hoài An đi thẳng về phía phòng số 6.
Vừa tới cửa phòng bệnh, cô chưa kịp mở cửa thì sau lưng đã vang lên một giọng nói trong trẻo quen thuộc, hỏi cô: “Đứa nhỏ mà cậu Chử mang đến là phòng bệnh này sao?”
Tân Hoài An kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía đối phương, sau đó nhanh chóng cúi đầu, mơ hồ “ừm” một tiếng, chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, người đàn ông có đôi mắt sắc bén như chim ưng đã nhìn rõ mặt cô.
“Tân Hoài An, là cô sao?”
Anh ta vô thức nắm lấy tay cô, tò mò hỏi: “Tại sao cô lại ở đây? Cô tới đây để tìm Thiên Nam sao?”
Thấy không thể tránh khỏi, Tân Hoài An lại phải ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ: “Là 183 à, tôi thế này, không ngờ anh lại nhận ra tôi”
Người đàn ông trước mặt cô ấy là 183, đúng là khi về nước là mỗi người một ngả.
183 liếc nhìn Tân Hoài An từ trên xuống dưới, chống cằm, trầm ngâm nói: “Kiểu ngụy trang này quá dễ dàng phát hiện, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra. Nhưng mà, cô tới đây tìm Thiên Nam thì tại sao phải ăn mặc như thế này?”
“Cô là mẹ của cậu bé, không phải sẽ được thoải mái tới đón người đi sao? Không phải Chử Chấn Phong đang giúp Thiên Nam tìm mẹ hay sao, không phải chính là cô sao?” 183 tỏ vẻ có chút khó hiểu.
Tân Hoài An nghe được lời nói của anh ta, da đầu đột nhiên căng thẳng, theo bản năng mà bất động không nói câu gì.
Cô cảnh giác nhìn xung quanh và xác định không có người ngoài, lúc này mới nhanh chóng kéo tay của anh ta và cùng nhau vào phòng.
Sau khi bước vào, dò xét xung quanh, nhưng không thấy dấu vết của cậu con trai bảo bối của mình.
Tân Hoài An không khỏi cảm thấy mất mát, lông mày dần dần nhíu lại.
“Chắc là thằng bé được được đưa đi kiểm tra, ở đây có quần áo trẻ em này” 183 nói.
Quan sát chỉ tiết, anh ta bước sang một bên và nhặt chiếc quần đùi của một đứa trẻ trên ghế sofa.
“Tôi nợ cô một ơn cứu mạng, bây giờ Tân Hoài An suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng lựa chọn tin tưởng anh ta.
“Tốt lắm, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi giữ bí mật, không được tiết lộ cho bất kỳ ai về mối quan hệ của tôi với Thiên Nam. Khi Thiên Nam quay lại, tôi sẽ âm thầm đưa thằng bé ra khỏi đây. Nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể che giấu chuyện này”.
183 không hiểu chuyện gì cho nên quay sang nhìn cô, thực sự rất tò mò về những gì cô ấy muốn làm.