“Nếu như chỗ này của cô Hàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy chúng tôi sẽ chờ cô Hàn xử lý xong mọi chuyện sau đó mổ cho Thiên Nam. Nhưng hi vọng cô Hàn đừng để chúng tôi chờ quá lâu”
Tân Hoài An nói xong đưa mắt nhìn Trương Nhược Phi.
Trương Nhược Phi phụ họa: “Không sai, chúng ta vẫn là nên đi về trước thì hơn.”
Nói xong, hai người chuẩn bị rời đi.
Hàn quang trong mắt Hàn Lệ Thu chợt lóe lên, nhẹ nhàng khoát tay, bốn tên vệ sĩ sau lưng cô ta lập tức tiến lên, ngăn cản trước mặt Tân Hoài An và Trương Nhược Phi, nhìn dáng vẻ này chắc chắn không cho cô đi qua.
Tiếng cười trầm thấp của Hàn Lệ Thu vang lên: “Tôi đã nói để tôi bảo quản giúp các người, các người còn phải khách sáo như thế với tôi sao? Cậu Trương cái hộp này nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được trong hai giờ đồng hồ thôi nhỉ? Nếu chúng ta cứ trễ nải như vậy, máu này chỉ sợ sẽ không dùng được nữa đâu.”
Tân Hoài An nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bốn tên vệ sĩ trước mặt, sau đó dừng lại ở trên khuôn mặt đang nở nụ cười dối trá của Hàn Lệ Thu.
Đây rõ ràng là cô ta đang uy hiếp cô, để cô giao máu cứu mạng Thiên Nam cho cô ta.
“Nếu như máu này không thể dùng được nữa con trai của tôi cũng không sống được, đối với cô mà như vậy thì có lợi ích gì?” Tân Hoài An tức giận cắn răng nói.
Hàn Lệ Thu nhếch môi: “Đây chẳng phải là phải xem ý của cô Tân đây sao? Tôi nói rồi sẽ giúp cô bảo quản những bịch máu RH quý giá này”
Nghe được lời này, Trương Nhược Phi đứng ở bên cạnh Tân Hoài An nắm chặt nắm đấm, vang lên âm thanh rắc rắc giống như đang muốn đánh người.
“Hàn Lệ Thu, muốn cướp thì cứ nói rõ ra, tôi đây không quen nhìn dáng vẻ quanh co lòng vòng này của cô!” Anh ta khinh thường hừ một tiếng, giơ nắm đấm lên nói: “Muốn lấy đồ trên tay của tôi thì hãy hỏi nắm đấm của tôi có đồng ý hay không đãt”
Tân Hoài An trầm mặc, kéo tay của Trương Nhược Phi đang ngo ngoe muốn đánh người, cô lắc đầu với anh ta.
Đừng nói bốn tên vệ sĩ ở chỗ này, Trương Nhược Phi lấy một đánh bốn căn bản là không đánh lại.
Hơn nữa toàn bộ bệnh viện này đều của Hàn thị, nếu như Hàn Lệ Thu cố ý kéo dài thời gian để máu trong hộp hỏng mất thật thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đây vẻ mặt Tân Hoài An ngưng lại, cầm lấy cái hộp trong tay Trương Nhược Phi giao cho vị bác sĩ mà Hàn Lệ Thu sai đến lấy máu.
Hàn Lệ Thu thỏa mãn cong cong khóe môi, ra hiệu cho vệ sĩ rút lui.
€ô ta cũng không ở lại lâu, dù sao cô ta còn phải nhanh chóng đi tìm đứa nhóc không nghe lời kia về!
Trương Nhược Phi trợn mắt nhìn người của Hàn Lệ Thu mang cái hộp đi, vừa kinh ngạc lại không cam lòng.
“Rõ ràng Thiên Nam không ở trong tay Hàn Lệ Thu nữa, cô ta cố ý lấy những bịch máu kia đi chính là muốn tiếp tục áp chế cô, thế mà cô lại đưa cho cô ta thật!” Anh buồn bực nói.
“Tình huống vừa rồi, nhất định phải đánh đi Tân Hoài An tỉnh táo nói, trong mắt một tia chắc chắn hiện lên: “Tạm thời cứ để ở chỗ cô ta, tôi nhất định sẽ lấy lại!”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía Trương Nhược Phi, nhanh chóng phân tích: “Thiên Nam tự mình chạy trốn, thăng bé không thể rời khỏi bệnh viện nhanh như thế được, chúng ta nhanh đi tìm xem nhất định phải tìm được nó trước Hàn Lệ Thu!”
Ngoài cổng lớn bệnh viện, chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại.
“Cậu Chử, chúng tôi đến rồi”
Vệ Nam nói xong liền xuống xe trước, mở cửa xe cho Chử Chấn Phong đang ngồi ở ghế sau rồi cẩn thận đỡ anh xuống xe.
“Cậu Chử, anh thật sự muốn vào trong sao?”
Đến tận bây giờ, Vệ Nam vẫn thật sự không hiểu tại sao cậu Chử vừa nghe đến Tân Hoài An và Trương Nhược Phi tới đây thì lại nhất định phải đến đây? Anh rốt cuộc đang nghỉ ngờ điều gì?
Cơ thể của Chử Chấn Phong vẫn còn chưa hồi phục sau khi lấy máu, cũng lười phải nói nhiều, chỉ liếc nhìn cậu ta thay cho câu trả lời.