Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt của Vương Thanh Hà hoàn hoàn thay đổi nhưng cũng không tỉnh táo được.
“Tôi, mẹ tôi… sao cô biết..”
Copy từ web τАмliлh247.coм
“Tôi cũng muốn biết tại sao, không bằng cô tự mình đi hỏi bà ta đi!” Tân Hoài An dùng sức buông tay, Vương Thanh Hà bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã xuống đất.
Chỉ là lần này, cô ta không quan tâm mà oán hận Tân Hoài An chỉ lật đật bò dậy từ dưới đất.
Cũng không quay đầu lại nói một tiếng với Chử Hoài Sơn: “Chú, cháu phải đi xem thử tình hình của mẹ cháu!” Sau đó thì chạy đi.
Lúc nãy Tân Hoài An hùng hổ chất vấn, ngược lại đều hù dọa mọi người.
Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !
Đám người Chử Hoài Sơn vẫn còn đang tiêu hóa thông tin trong những lời mà Tân Hoài An nói, vẻ mặt đều khác nhau.
Các nhân viên an ninh bởi vì Vương Thanh Hà rời đi, lại không có người chỉ thị, trong chốc lát không biết nên xử lý Tân Hoài An như nào mới phải mà do dự không tiến lên nữa.
Tân Hoài thở dồn dập, ngực liên tục phập phồng.
Hồi lâu, cô mới dần dần bình tĩnh lại.
Cô cố gắng ép buộc bản thân không để ý tới ánh mắt của mọi người đang nhìn mình mà lặng lẽ đi tới góc tường, yên lặng chờ đợi.
Thấy vậy, Chử Hoài Sơn cũng nuốt trở vào những lời đang muốn nói.
Hiện tại, ông ấy chỉ muốn con trai mình bình an không có chuyện gì mà sống lại, còn những chuyện khác thì sau này từ từ tra cũng không muộn.
Mặc dù sự tồn tại của Tân Hoài An khiến mọi người cảm thấy là lạ nhưng cô vẫn luôn đứng đó mà không nói một lời, cũng không làm chuyện gì khác thường.
Mọi người chỉ có thể cố gắng không để ý tới cô mà dời sự tập trung vào phòng cấp cứu.
Bên kia.
Vương Thanh Hà gấp gáp chạy tới bệnh viện thành phố.
Bố cô ta Vương Bách Điền tới bệnh viện trước, chờ lúc cô ta tới thì tinh thần đã suy sụp mà ngồi ở trên ghế.
“Bố!” Vương Thanh Hà kêu một tiếng rồi vội vàng đi đến phòng cấp cứu.
Vương Bách Điền nâng tay lên kéo cô ta, giọng nặng nề: “Thanh Hà, mẹ con… không còn nữa” Vương Thanh Hà như hóa đá vậy, cả người chết lặng ở đó.
“Bố, bố nói gì?” Vương Bách Điền lặp lại lần nữa, cũng nói tình hình cho cô †a: “Tai nạn ô tô quá nghiêm trọng… nội tạng mẹ con bị tổn thương nặng, không thể chống đỡ nổi đến bệnh viện” Vương Thanh Hà lắc đầu, không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
Sao mẹ cô ta có thể chết chứ? Chuyện này không thể nào… không thể nào…
Lúc này, y tá đẩy thi thể đang đắp vải trắng đi ra.
“Mời người thân của người mất đi theo để ký tên xác nhận” Vương Bách Điền thở dài nặng nề, đứng dậy đi ký tên.
Cô ta không có cách nào đối mặt với sự thật này mà lảo đảo chạy ra khỏi bệnh viện.
Sau khi đã chạy xa ra ngoài bởi vì kiệt sức mà cả người đụng ngã trên đất, điện thoại di động cũng theo đó quăng ra.
Cô ta giống như là nghĩ đến cái gì đó, bỏ qua nhặt điện thoại lên. Trong mắt rưng rưng lệ. run rẩy bấm một dãy số.