Mọi người bắt đầu thay thiết bị lặn, trang bị bình dưỡng khí.
Bùm!
Nước bắn lên cao, một bóng người nhảy xuống biển trước.
"Cậu Chử!"
Vệ Nam thấp giọng hét lên một tiếng, thấy cậu chủ đã xuống biển rồi, anh ta nhanh chóng đeo bình dưỡng khí vào, rồi nhảy xuống nước.
Các thành viên khác trong đội như là đang thả bánh chẻo xuống luộc vậy, lần lượt nhảy xuống biển.
Tình hình dưới đáy biển phức tạp, vừa đi vào đã tản ra không thấy tăm hơi.
Nhưng mà đem qua Chử Chấn Phong đã sớm ghi nhớ điểm xoáy trong đầu rồi.
Anh ôm bình dưỡng khí trên tay, đôi mắt đen láy sau chiếc kính lặn đã khóa hướng chính xác và bơi thẳng tới.
Một tiếng hét tức giận đột nhiên vang lên.
Tần Hoài An đang ngủ bị giật hết cả mình, nhíu mày mơ hồ.
Quái lạ, làm sao cô có thể nghe được giọng của Chử Chấn Phong.
Sau đó, những tiếng bước chân nặng nề tiến đến.
Tần Hoài An như cảm nhận được điều gì đó không ổn, cuối cùng mí mắt nặng trĩu mở ra.
Cái gì không nhìn thì không quan trọng.
Cô rõ ràng nhìn thấy một bóng người và hùng hổ đi về phía cô.