“Làm xằng bậy, tại sao lại có thể để Thanh Hà làm loại chuyện này?” Tống Cẩn Dung nhíu mày.
Vương Thanh Hà lập tức tỏ thái độ nói: “Bà chủ, lần đầu tiên tôi thấy bà tôi đã có cảm giác rất thân quen, đã coi bà như bà nội của mình mà đối đãi. Cháu tự nguyện ở lại để chăm sóc bà, vừa lúc cũng có thể ở lại nơi này bên cạnh bà nhiều hơn.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Cháu đứa nhỏ này……” Mặt Tống Cẩn Dung lộ vẻ vui mừng, trong lòng ngược lại càng thấy áy náy với Vương Thanh Hà nhiều hơn, tự nhiên càng thấy ngại ngùng khi để cô ở lại chăm sóc mình.
Liễu Giai Tâm thấp giọng nói: “Mẹ, Thanh Hà ở lại nơi này cũng là chuyện tốt, dù sao thì, sớm muộn thì cũng là người một nhà.”
Tống Cẩn Dung vẫn cứ có chút do dự, “Để mẹ suy nghĩ thêm một chút nữa.”
……
Tối hôm qua Tần Hoài An đọc sách mà cô giáo Hứa đưa cho đến tận đêm khuya, buổi sáng ngày hôm sau, đang buồn ngủ mơ mơ màng màng nhận được điện thoại của Chử Chấn Phong, trong đầu đều còn nghĩ đến những kiến thức trong sách.
“Hai mươi phút sau Vệ Nam sẽ đến đón cô về biệt thự, nhớ rõ thu dọn một chút.”
Giọng nói trầm thấp điềm đạm, nháy mắt xua tan sự buồn ngủ.
Hai mươi phút, về biệt thự?
Tần Hoài An từ trên người bật dậy như con cá chép, vọt vào trong phòng vệ sinh.
Khi Vệ Nam đến, cô cũng vừa làm xong, đi đến gần chiếc xe, tiện tai buộc tóc lên sau đầu.
Cách ăn mặc của cô không có vấn đề gì, duy chỉ có khuôn mặt để mộc, cũng may làn da thật của cô rất đẹp, thấy như vậy, ngược lại có một loại khí chất tao nhã của hoa phù dung nở rộ từ trong làn nước trong veo.
Sau khi lên xe, Tần Hoài An hỏi: “Tại sao đột nhiên lại muốn về biệt thự, hôm nay có chuyện gì sao?”
Vệ Nam cũng không rõ lắm, cậu Chử vừa gửi tin nhắn qua, anh ta liền lập tức làm theo.
Thấy thế, Tần Hoài An đơn giản thừa dịp đi quãng đường xa, nhắm hai mắt lại, bổ sung giấc ngủ mà sáng nay chưa ngủ đủ.
Đến trước cửa nhà họ Chử, Chử Chấn Phong cũng đúng lúc gọi điện thoại sang.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Em đã tới rồi? Đi vào nghỉ ngơi trước, anh cùng chú Lâm một lát nữa sẽ đến.”
Tần Hoài An suy tư một chút, “Là người trong bữa tiệc lần trước?”
“Ừ, chú Lâm muốn tới thăm hỏi bà nội, em đến chỗ bà nội trước đi.” Hiển nhiên là Lâm Kỳ Phong đang ở bên cạnh Chử Chấn Phong, cho nên ngữ khí của anh ấy nghe ôn hòa hơn rất nhiều.
Nếu không phải Lâm Kỳ Phong đề nghị, Chử Chấn Phong cũng không muốn Vệ Nam đi đón Tần Hoài An.
Chỉ là Lâm Kỳ Phong có mối quan hệ sâu sắc với nhà họ Chử, anh ấy lại mới vừa đưa người từ trong tay Hàn Âu Dương lại đâu, muốn củng cố quan hệ hai bên, những chi tiết nhỏ không đáng kể sự này cũng không thể sơ sẩy được.
Tần Hoài An cũng không nói nhiều với anh ta, trả lời một tiếng “Được”, liền cúp điện thoại.
Khó trách ngày hôm qua Lâm Kỳ Phong muốn mua những đồ bổ cho người lớn tuổi, hóa ra là hôm nay muốn tới thăm bà cụ Chử.
Sắc mặt Tần Hoài An điềm nhiên mà rảo bước đi vào cửa nhà họ Chử.
Bà cụ Chử bên này, nói chuyện cực kì thân thiện
Chú Minh nhận được tin tức từ người hầu, đi đến trước mặt Tống Cẩn Dung, nói: “Mợ chủ tới.”
Mợ chủ?
Cách xưng hô này khiến Vương Thanh Hà sửng sốt, chờ bà phản ứng lại, Chử Gia Mỹ cực kì bất mãn mà đi ra ngoài, “Lại không có mời cô ta, tới làm gì?”
Liễu Giai Tâm lo lắng tính tình của Chử Gia Mỹ quá bướng bỉnh xúc động, gặp phải phiền toái, liền đi theo.
Chú Minh không ngăn cản được, bất đắc dĩ mà nói với Tống Cẩn Dung: “Là Vệ Nam đưa cô ấy tới đây, cậu Chấn Phong chốc nữa cũng tới, nói là Lâm Kỳ Phong tiên sinh của tập đoàn Lâm Thị muốn tới thăm hỏi bà.”
Nghe được cái tên kia, mày Tống Cẩn Dung nhăn lại, sắc mặt lạnh xuống, nói: “Tôi không gặp người này.”
“Bà chủ, đã nhiều năm như vậy……” Chú Minh muốn khuyên hai câu, nhưng mà nhìn sắc mặt của Tống Cẩn Dung, tự giác đem lời nói nuốt trở vào.
Chuyện năm đó, là một cái gai trong lòng bà chủ, chỉ sợ cả đời đều không thể quên được.
Chú ấy xoay người ra bên ngoài truyền lời.
Vương Thanh Hà thấy Tống Cẩn Dung đột nhiên mặt trầm xuống, cả sắc mặt, cô cũng không dám tùy tiện nói lung tung.