“Tôi không thể để người khác biết được đứa bé trong bụng tôi không rõ bố mình là ai được, vì vậy Lâm Bình Nguyên nói là sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé thì đương nhiên tôi sẽ vui vẻ mà cho anh ta cơ hội làm bố. Cho dù không đồng ý ở bên cạnh anh ta, thì tốt xấu gì cũng phải cho đứa bé này có một thân phận hợp lý.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn Chử Chấn Phong một cái: “Anh Chử, anh nói xem?”
Thái dương Chử Chấn Phong giật mạnh, nhìn sang người phụ nữ này, đột nhiên anh cảm giác như không hề quen biết cô.
Đứa bé trong bụng cô lại do cô vào hộp đêm uống say rồi tìm đàn ông mà tạo ra.
Anh mím chặt môi, sau đó lạnh lùng vứt ra một câu: “Tân Hoài An cô giỏi thật đấy!”
“Tôi đã cho anh đáp án anh muốn biết rồi, mong anh có thể giữ bí mật cho tôi” Tân Hoài An nở một nụ cười thản nhiên.
Vẻ mặt này làm cho Chử Chấn Phong cảm thấy vô cùng gai mắt.
Tân Hoài An thấy rõ sự chán ghét trong mắt anh, giống hệt như ánh mắt lúc cô vừa bước vào nhà họ Chử rồi bị vạch trần thân phận.
Nhưng mà cô đã không còn quan tâm đến ánh nhìn của anh nữa rồi.
Anh lạnh lùng mà ra lệnh: “Vệ Nam, dừng xe”
Khóa xe vừa mở, Tân Hoài An nhanh nhẹn mà xuống xe: “Tạm biệt anh Chử”
Chiếc Rolls Royce màu đen nghênh ngang rời đi.
Nhìn thấy cuối cùng chiếc xe cũng đã biến mất, Tân Hoài An mới thay đổi sắc mặt, cúi đầu mà nhìn xuống bụng mình, nhẹ giọng nói: “Con yêu à, vừa nãy mẹ nói linh tinh thôi, con không phải là đứa bé không biết bố là ai đâu. Con đừng có trách mẹ nhé”
Cô làm như vậy là vì bảo vệ đứa bé này. Qua trang nguồn mà đọc chứ cứ đọc riết ở trang copy vậy
Cô và Chử Chấn Phong không thể ở bên nhau, nếu mà bị anh biết được đứa bé này là của anh, nếu như tốt một chút thì có thể đưa đứa bé về nhà họ Chử chăm sóc, còn xấu một chút thì… căn bản sẽ không giữ được đứa bé này.
Cô không thể chấp nhận cả hai trường hợp này.
Nhìn thấy phản ứng vừa nãy của Chử Chấn Phong, chắc sau này sẽ không truy hỏi chuyện của đứa bé nữa đâu.
Tân Hoài An thở phào một hơi, sắc mặt khôi phục lại như bình thường.
Cô hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Nửa tiếng sau, Tân Hoài An đi vào khoa ngoại bệnh viện Trung Tâm thành phố.
Cô muốn tra rõ ràng, Lâm Bình Nguyên cố ý thừa nhận đứa trẻ là của anh ta, mục đích là gì.
Với hiểu biết của cô về Lâm Bình Nguyên, cô sợ anh ta có ý nghĩ gì đó xấu, gây bất lợi cho con cô.
Tân Hoài An còn chưa đi vào văn phòng của Lâm Bình Nguyên, nghe thấy bên trong có tiếng nói, cô theo bản năng dừng bước.
Vì giọng nói trong phòng cô cũng không lạ gì.
“Nếu như không phải anh lỡ miệng thì phía bên cậu Chử làm sao lại biết được đứa trẻ không phải là của anh?”
Vương Thanh Hà bất mãn nhìn xem Lâm Bình Nguyên, ép buộc bản thân kìm nén cơn tức giận, ném một tấm thẻ đến trước mặt anh.