Tân Hoài An mỉm cười, sắc mặt trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên hờ hững hơn nhiều: “Anh Chử à, có lẽ anh nên lên trên mạng mà xem xem, trong mắt người ngoài ai cũng nói chúng ta như nước với lửa không hợp nhau. Nếu như anh thật sự hy vọng tôi gia nhập vào Chử Thị thì có phải là anh nên cho tôi thấy được sự chân thành của anh trước hay không?”
Chử Chấn Phong cau mày nói: “Những tin tức trên mạng đó tôi đã cho người xử lý hết cả rồi: Tân Hoài An bật cười, hoàn toàn không tin những gì anh nói.
Với thủ đoạn của anh, nếu anh thực sự muốn đối phó với những lời đồn đại trên mạng thì mọi chuyện đã được xử lý xong từ trước chứ không phải cho đến bây giờ những lời đồn đại ác ý về cô vẫn đang bị lan truyền khắp mạng.
Tân Hoài An dập tắt suy nghĩ trong đầu, ánh mắt khẽ di chuyển rồi hừ lạnh nói: “Vậy sao? Xem ra tôi đã đánh giá quá cao năng lực làm việc của anh Chử rồi”
Giọng điệu chế giễu này khiến Chử Chấn Phong cảm thấy không thoải mái.
Anh bình tĩnh lại rồi từ từ nói: “Không phải cô muốn nhìn thấy thành ý sao, tôi sẽ cho cô xeml”
“Được thôi, tôi đây mở to mắt mong chờ” Đôi môi của Tân Hoài An cong lên nói.
Đúng lúc này điện thoại trong túi của cô vang lên.
Tân Hoài An không còn quan tâm đến Chử Chấn Phong nữa mà liếc mắt nhìn vào điện thoại xem ai gọi đến sau đó nhấc máy: “Nhược Phi”
Âm thanh này đã truyền đến tai của Chử Chấn Phong.
“Tôi vừa làm xong chuyện ở trường, không phải cô nói cô đang ở quán trà Bích Thủy sao? Đúng lúc tôi tiện đường đang đi qua đó, tôi đón cô nhé” Trương Nhược Phi nói.
Khóe môi của Tân Hoài An giật giật, tiện đường sao? Rõ ràng là đi đường vòng mà.
Cô không phải không biết địa vị trong trường của anh ta.
“Không cần đến đón tôi đâu, tôi sẽ tự đi tàu điện ngầm về cho tiện”
Nói xong cô liền cúp máy.
Đột nhiên có cảm giác một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào bản thân.
Cô ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt sâu thảm của Chử Chấn Phong.
Cô nghiêm nghị nói: “Anh Chử, chuyện hôm nay kết thúc tại đây đi, tạm biệt”
Không đợi Chử Chấn Phong phản ứng lại cô đã lách người qua khe hở bên cạnh anh rồi rời khỏi căn phòng không quay đầu lại.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Chử Chấn Phong nắm chặt tay lại sau đó liền đi theo cô.
Tân Hoài An vừa bước ra khỏi quán trà, đi chưa được vài bước đã bị một chiếc xe chặn lại.
Cửa kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt đầy lạnh lùng của Chử Chấn Phong.
“Lên xe” Anh thấp giọng nói.
“Anh đây là…”
“Không phải cô muốn nhìn thấy thành ý của tôi sao? Tôi đưa cô về”
Chử Chấn Phong liếc nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên nói.
“Cũng đâu cần phải như vậy” Tân Hoài An cau mày nói rồi định bước vòng qua xe của anh.
Cửa xe mở ra, Chử Chấn Phong bước xuống xe bước hai ba bước đã đến trước mặt của Tân Hoài An.
“Lên xe” Anh nhắc lại thêm lần nữa, giọng điệu lúc này mạnh mẽ hơn nhiều.
“Không…”