Tân Hoài An cảm nhận được rất rõ địch ý của Chử Gia Mỹ đối với mình, hơn nữa địch ý này rất khó hoá giải. Cho nên cô căn bản là không mong đợi về lời xin lỗi của cô ta, cho dù cô ta nói xin lỗi cô cũng không muốn nghe một lời xin lỗi không có thành ý.
Nhưng cô không nghĩ tới bà chủ Chử lại có phần tâm ý này.
Chắc là bà đã cố ý chờ ở chỗ này, để Chử Gia Mỹ xin lỗi cô.
Lời của Tân Hoài An khiến Tống Cẩn Dung không biết nói gì chỉ có thể yên lặng.
Cánh môi cô ấy rung rung nhưng không biết phải trả lời như thế nào, đúng lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng: Ánh mắt của mấy người đều rơi trên người Tân Hoài An.
Lúc này Chử Gia Mỹ tức giận nói: “Tân Hoài An cô như vậy là có ý gì hả? Là tự cô nói không cần tôi xin lỗi mà, tôi xin lỗi người khác khiến cô bưồn nôn có đúng không? Cô cố ý làm như vậy làm cái gì hả?”
Tân Hoài An cũng không ngờ được trong dạ dày của mình đột nhiên dâng lên một trận ợ chua, khiến cô không nhịn được.
Mặt cô trắng bệch nhìn Chử Gia Mỹ một cái, nhanh chóng quay người đi về một bên.
“Này, tôi nói cô đó thái độ kiểu gì vậy?!” Chử Gia Mỹ bất mãn quát.
Thân là người từng trải Tống Cẩn Dung và Đường Mạc đều lộ ra biểu cảm như suy nghĩ điều gì đó.
Sau khi đi đến chỗ rẽ mà mấy người kia không nhìn thấy nữa, cô mới nôn mộ kịch liệt, kết quả là cái gì cũng không có nôn ra, nhưng trận nôn này lại khiến cho cả người của cô mệt mỏi, tay chân mềm nhữn.
Đợi đến khi cô quay lại, Tống Cẩn Dung và Chử Gia Mỹ đã rời đi.
“Chị Hoài An, chị không sao chứ, sắc mặt của chị thật là khó coi.”
Ôn Nhã Ly quan tâm nói.
Tân Hoài An lắc đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Đường Mạc muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.
Nếu như cô ấy đã không chủ động nói, mình cần gì phải tìm hiểu đời tư của người khác.
Biệt thự nhà họ Chử.
“Bà nội, hôm nay là cháu sai rồi, cháu nhận sai. Bà đừng giận được không? Bà hãy giúp cháu nói vài câu hữu ích với anh, để cháu trở về Tinh Du nhé” Chử Gia Mỹ van xin, mồm mép linh hoạt.
“Chuyện này đừng hy vọng bà giúp cháu, cũng đừng làm phiền bà.
Cháu về phòng của cháu suy nghĩ đi” Tống Cẩn Dung không kiên nhẫn đẩy cô ta.
Lúc này, Tống Cẩn Dung đang đang nghĩ tới phản ứng vừa rồi của Tân Hoài An, nhất định là không sai được…
Chử Gia Mỹ thấy thái độ Tống Cẩn Dung lạnh lùng, cứng rắn như thế, cô ta cũng chỉ đành phải bỏ đi.
Đợi cô ta đi rồi, Tống Cẩn Dung lập tức gọi chú Minh tới và phân phó: “Ông gọi điện thoại cho Chấn Phong, bảo nó hôm nay đến nhà tôi ăn cơm tối”
Có một chuyện mà Tống Cẩn Dung phải xác nhận ngay mặt.
Hoàng hôn buông xuống.
Trong sảnh, người nhà họ Chử đang chuẩn bị ăn cơm tối, nhưng không thấy bóng dáng Tống Cẩn Dung đâu.
Chử Hoài Sơn nghi ngờ hỏi một câu: “Sao mẹ vẫn chưa qua đây?
Không phải mẹ tới dùng cơm sao?”
Chử Gia Mỹ nghe vậy thì cúi thấp đầu theo bản năng.