Ngày hôm sau, Ôn Nhã Ly đã điều chỉnh tốt tư tưởng, cô ấy hít sâu một hơi rồi bấm số điện thoại của Vương Thanh Hà.
Sau khi tự giới thiệu mình, cô ấy chuẩn bị xin Vương Thanh Hà một cuộc hẹn, mời cô ta tới công ty một chuyến để lấy số đo, đồng thời tìm hiểu xem cô ta có yêu cầu gì với lễ phục.
Chỉ là cô ấy còn chưa kịp nói câu thứ hai thì Vương Thanh Hà đã không vui mà chất vấn trước: “Người thiết kế lễ phục cho tôi chính là bậc thầy TM, cô là ai? Sao tôi chưa bao giờ nghe thấy tên của cô hả?”
“Bậc thầy TM là thầy dạy của tôi, tên tôi là Ôn Nhã Ly” Ôn Nhã Ly nhịn xuống ác cảm trong lòng, giới thiệu lại mình một lần nữa.
Không nghĩ tới cô ấy vừa mới dứt lời thì bên kia đã cúp điện thoại.
Ôn Nhã Ly ngẩn người một lúc rồi viền mắt đỏ lên, cảm thấy tủi thân.
Nhưng cô ấy chỉ khụt khịt, điều chỉnh lại tâm trạng rồi gọi lại thêm lần nữa.
Âm báo trong điện thoại thông báo không có người nghe máy.
Lúc này Vương Thanh Hà vừa mới quay xong một cảnh quay và đang nghỉ ngơi trong xe bảo mẫu.
“Chuyện này có thể để cậu Chử nghe được từ miệng người khác, nhưng nếu là chị tự nói với cậu ấy thì chẳng phải sẽ làm cậu ấy cảm thấy chị nhiều chuyện hay sao? Dù sao, người như cậu Chử thì chắc chắn là sẽ bận rộn lắm.” Ánh mắt Ngọc Điềm lóe lên một tia sáng.
Lúc này Vương Thanh Hà mới hiểu được, cô ta rất tán thành ý kiến của Ngọc Điềm.
Cô ta không khỏi nhìn nữ trợ lý mặt mũi bình thường trước mắt này thêm một cái rồi cười khẽ một tiếng nói: “Ngọc Điềm, được đấy, xem ra trước kia tôi đã coi thường cô rồi.”
“Em là trợ lý của chị Thanh Hà thì đương nhiên là phải giúp đỡ chị rồi” Ngọc Điềm cười nói.
Vương Thanh Hà suy nghĩ một lát, sau đó cô ta cầm điện thoại di động lên gọi lại cho dãy số vừa nãy.
“Lễ phục của tôi có thể giao cho cô thiết kế, nhưng bây giờ tôi rất bận không đi được, vừa rồi cô mới nói muốn lấy số đo gì đó đúng không? Vậy cô đến thẳng trường quay đi, tôi sẽ bảo trợ lý tới đón cô”
Ra lệnh xong, cô ta kiêu căng cúp điện thoại.
Bây giờ còn có không ít người suy đoán quan hệ giữa cô ta và cậu Chử chỉ là một chiêu trò đánh bóng tên tuổi mà thôi, vậy nên ngày hôm nay cô ta sẽ thuận tiện khiến tất cả mọi người biết là cô ta sắp trở thành vợ chưa cưới của cậu Chử.
“Nhưng cái con trong điện thoại vừa nãy nói nó tên là Ôn Nhã Ly à?
Cái tên nghe hơi quen tai, cái chính là họ ‘Ôw này cũng không phải họ thường gặp”
Vương Thanh Hà nhanh chóng nhớ ra, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc nhưng ngay lập tức đã bị một nụ cười âm u lạnh lẽo thay thế.
Cô ta quay đầu nói với trợ lý: “Ngọc Điềm, cô làm giúp tôi một chuyện.. “
Một tiếng sau, Ôn Nhã Ly đeo túi xách, mang theo công cụ chuyên ngành và cuốn ca ta lô đi tới trường quay.