Ầm!
Tiếng sóng nước dâng lên.
Nước lạnh lập tức tràn vào bao tải, bao vây lấy cả người Tân Hoài An, cô vẫn còn chưa kịp kêu lên thì cả bao tải đã chìm trong nước.
Cả người cô dần chìm xuống, bốn phương tám hướng đều là nước, không hề có chút khe hở, nháy mắt cướp đi hô hấp của cô.
Tân Hoài An theo bản năng giấy giụa, nhưng cô bị bọc đến kín mức, căn bản không thể thoát khỏi cái bao tải đen này.
Chỉ có thể tùy ý để dưỡng khí trong cơ thể loãng dần, cả người bất lực chìm xuống.
Cảm giác sắp chết ngày càng mãnh liệt, cho dù cô có khát vọng sống mạnh mế tới đâu đi nữa thì ở trong tuyệt cảnh thế này, cũng chỉ có thể buông xuôi giấy giụa!
Nhưng cô không cam tâm, lẽ nào cô cứ như vậy mà chôn thân dưới nước sao?
Cô ôm chặt lấy bụng, nghĩ tới đứa bé mới được ba tháng, lồng ngực lại dâng lên một cơn oán giận muốn nổ tung.
Chử Chấn Phong, không ngờ anh lại vì Vương Thanh Hà mà muốn giết tôi! Loại người tàn nhẫn độc ác như thế, mẹ con tôi cho dù có chết cũng sẽ hóa thành quỷ không buông tha cho anh!
Trong lòng Tân Hoài An giận dữ rít gào, khẽ há miệng bị nước tràn vào, một mùi tanh nồng ập tới, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể không cam lòng mà rơi nước mắt, hòa vào làn nước sông.
Ý thức dần trở nên hỗn loạn, cô không thể chống đỡ được nữa, cuối cùng, dần dần nhắm mắt lại…
Bóng tối dài lê thê qua đi, một mùi nước sát trùng xộc tới, đánh thức Tân Hoài An.
Cô đã chết rồi sao?
Hay là vẫn sống?
Cô định mở to mắt, nhưng lại không thể mở nổi.
Bên tai có tiếng người đi lại và nói chuyện, ong ong. không thể nghe rõ.
Cứ ngây ngốc như vậy không biết trong bao lâu, cô thử cử động cơ thể đầy khó chịu.
Lúc này, bên tai vang lên một tiếng: “Tỉnh rồi!”
Sau đó là tiếng bước chân chạy tới.
Tân Hoài An nhíu mỳ cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra được.
Trước mắt cô là căn phòng trắng toát, tấm rèm màu lam nhạt, trong phòng đặt đủ loại dụng cụ y tế.
Đây là… phòng bệnh trong bệnh viện?
Tân Hoài An chậm rãi đánh giá căn phòng này, xác định sự thật là mình vẫn còn sống.
Ký ức trong đầu cô nhanh chóng khôi phục, cuối cùng cũng nhớ ra ngọn ngành.
Là Chử Chấn Phong!
Anh ta vì Vương Thanh Hà mà phái người giết cô.
Tân Hoài An nhíu mày, nghĩ ra gì đó, lập tức ngồi dậy, nhanh chóng sờ vào chiếc bụng nhỏ, sau đó lại lập tức tự bắt mạch cho mình.
Nghe thấy nhịp tim rất khẽ của đứa bé, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi.
Cũng may, đứa bé không sao.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, còn có một tiếng đẩy xe lăn không hề xa lạ tiến tới.
Người bước vào là mấy bác sĩ y tá mặc áo trắng, đi đầu tiên có lẽ là bác sĩ chủ trị, vừa tiến vào đã dặn dò cấp dưới xung quanh giúp Tân Hoài An kiểm tra.
Ánh mắt Tân Hoài An quét qua mất người, thấy được người tiến vào sau, là Hàn Lệ Thu ngồi trên xe lăn.