Anh cố ý nói như vậy, chỉ để xem Liễu Thanh Phong có thể vì Tần Hoài An mà làm được những gì.
Nhưng không ngờ rằng, không đợi Liễu Thanh Phong Phong lên tiếng, Tần Hoài An tỏ thái độ trước.
"Liễu Thanh Phong, bộ thiết bị này là để cho anh mặc. Trên người anh toàn là vết thương và cần được bảo vệ. Còn kĩ năng bơi của tôi trước giờ rất tốt, tôi có thể nín thở."
Tần Hoài An vừa nói, dưới ánh mắt đen kịt của Chử Chấn Phong, cô nhặt thiết bị trên mặt đất lên, muốn đưa cho Liễu Thanh Phong.
"Không." Liễu Thanh Phong đương nhiên không thể mặc bộ thiết bị này.
“Mười phút, cho dù không bị thương, tôi cũng không làm được. Chuyện này vượt quá giới hạn của một người bình thường rồi!” Anh ta nghiêm trọng nói, cầm lấy bộ đồ lặn từ tay Tần Hoài An, khoác lên người cô.
Tần Hoài An từ chối, cô dứt khoát nói: "Tôi thật có thể! Anh hãy mặc vào đi, anh cần nó hơn tôi!"
Vì cứu cô, Liễu Thanh Phong đã không màng tới tính mạng của mình một lần rồi, những lúc như này Tần Hoài An nhất định phải nghĩ cho anh ta trước.
Hai người nhường qua nhường lại, vẻ mặt Chử Chấn Phong càng lúc càng tối lại.
"Đủ rồi!"
“Vậy anh thì sao?” Anh ta vô thức hỏi một câu.
"Cậu không cần lo lắng chuyện đó."
Chử Chấn Phong lạnh lùng nói, sau đó dẫn theo Tần Hoài An đi về phía đầm nước.
Tần Hoài An không thể vặn lại sức mạnh của anh, chỉ có thể bị anh ta kéo đi.
Cô lo lắng nhìn anh, ánh mắt có hơi phức tạp.
Khi đến đầm nước, Chử Chấn Phong quay đầu lại liếc cô một cái, nói: "Chuẩn bị."
Trong lúc nói, anh đưa bình dưỡng khí vào miệng cô.
Tần Hoài An đã nhận ra điều gì đó, vừa hít sâu một hơi, liền bị anh kéo, không chút do dự nhảy xuống đầm nước.