Màn đêm buông xuống, ánh đèn điện bắt đầu bao phủ khắp thành phố.
Vừa mới nghĩ đến việc Ôn Nhã Ly sẽ phải trải qua một đêm đầy khó khăn trong phòng tạm giam, Tân Hoài An cũng chỉ có thể kìm nén cảm xúc của bản thân lại, mua một ít đồ ăn và đồ dùng để đem đến cho Ôn Nhã Ly.
Lúc cô đến đồn cảnh sát, Ôn Nhã Ly đúng lúc đang từ bên trong đi ra, hai người gặp nhau ngay cửa ra vào.
Cô giật mình, sau đó mới phản ứng lại, ngay lập tức vui mừng mà bước nhanh lên phía trước: “Ôn Nhã Ly, bọn họ thả em ra rồi hả?”
Ôn Nhã Ly gật đầu: “Vâng ạ!”
Tân Hoài An há miệng, theo bản năng muốn hỏi rõ tình huống, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Nhã Ly, ngay lập tức chuyển giọng, quan tâm hỏi: “Để chị đưa em về nhà trước, chị em mình vừa đi vừa nói chuyện”
“Dạ, được ạ!” Ôn Nhã Ly lên tiếng đồng ý, cô ấy cũng muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Bị nhốt một ngày một đêm, chắc chắn thầy vô cùng lo lắng rồi.
Trên đường đi, Tân Hoài An hỏi cô ấy vì sao đột nhiên lại được thả ra ngoài.
Ôn Nhã Ly nghĩ nghĩ nói: “Dạ, hình như nghe đâu là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ đã trở về, sau khi hỏi qua vụ án của em thì nổi trận lôi đình, răn dạy người đã nhốt em lại không tuân thủ quy định mà làm việc, đồ vật cũng không mất, không nên nhốt em lại như vậy. Sau đó để em làm xong thủ tục thì thả em ra”
“Lãnh đạo trực tiếp mà em nói, có phải là Cục trưởng Lương không?” Tân Hoài An hỏi.
người, họ mãi mãi đứng về phía chính nghĩa và đạo đức.
Hiển nhiên, Cục trưởng Lương chính là một người chính trực, nghiêm nghị, luôn phân rõ đúng sai như vậy.
Cảm xúc của cô đột nhiên không tồi tệ như trước nữa.
Ôn Nhã Ly và Tân Hoài An cùng nhau trở về nhà họ Trương.
Đường Mạc nhìn thấy cô ấy, cuối cùng cũng buông xuống sự lo lắng trong lòng, chỉ là thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô ấy mà không khỏi đau lòng.
“Nhanh, mau đi tắm nước nóng đi, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cũng thuận tiên xui đi vận rủi nữa”
Ôn Nhã Ly ngoan ngoãn lên tiếng trả lời: “Vâng, thưa thầy”
Thấy vậy, Tân Hoài An cũng vội nói: “Bà Trương, Nhã Ly, vậy cháu cũng về trước đây ạ”“
Đường Mạc giữ cô lại, nói: ‘Ăn bữa tối đã rồi hãng đi?”
Tân Hoài An khẽ lắc đầu: “Dạ, thôi ạ, cháu còn việc khác phải làm nữa ạ”
“Chị Tân, cảm ơn chị” Ôn Nhã Ly chậm rãi chạy lại, giữ chặt lấy tay cô, ánh mắt to trong trẻo đen nhánh chân thành mà nhìn cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Cô ấy ở phòng tạm giam đã chịu không ít khổ cực rồi.
Ánh mắt Tân Hoài An khẽ lóe lên, lộ ra nụ cười đầy quan tâm: “Em cố gắng nghỉ ngơi nhé.”
Trong nháy mắt khi cô xoay người, sự dịu dàng trong mắt cô đã bị thay thế bằng sự lạnh lùng.
Ôn Nhã Ly phải chịu sự oan ức như vậy, đều là do một tay Vương Thanh Hà bày ra cả.
Cố nhất định sẽ không tha cho cô ta.