Mục lục
Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài - Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài - Tần Hoài An
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Những câu nói này rơi vào trong tai Ôn Nhã Ly khiến cô ấy cực kỳ khó chịu.



“Đạo diễn à, tuy đã tìm được lắc tay rồi nhưng dù sao thì cũng xảy ra chuyện lớn như vậy, chị Thanh Hà cũng bị hoảng sợ, vẫn là giao cho cảnh sát đến xử lý thì hơn” Ngọc Điềm nói.



Đạo diễn nhìn Vương Thanh Hà một chút, hiện tại mọi người đều biết cô ta sắp đính hôn với Chử Chấn Phong.



Chỉ cần nhìn vào thân phận vợ chưa cưới của cậu Chử không thôi thì chuyện này đã phải nên xử lý ổn thỏa.



Sau một phen suy tư, ông ấy nhẹ nhàng gật đầu.



“Không cần báo cảnh sát! Tôi thật sự không lấy sợi dây chuyền này”



Ôn Nhã Ly vội vàng la lên.



Vương Thanh Hà nhìn cô ấy, thở dài: “Cô Ôn, tôi biết rằng cô không muốn làm lớn chuyện, đến lúc đó cũng không biết phải ăn nói như thế nào với thầy của cô.”



“Không bằng tính như thế này đi” Vương Thanh Hà vỏ vẻ hào phóng mà nói: “Nếu như cô đồng ý chân thành xin lỗi tôi thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”



“Tôi không lấy nó, tại sao lại phải xin lỗi?” Ôn Nhã Ly lắc đầu, cắn chặt môi của mình.



“Vật chứng rành rành như vậy, cô còn không biết xấu hổ mà mạnh miệng sao?” Ngọc Điềm giễu cợt nói.



Sắc mặt của Ôn Nhã Ly tái nhợt, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, mở to hai mắt nhìn về phía cô ta: “Trước đó là cô cầm giúp tôi chiếc túi xách này, có phải cô đã…”



“Cô Ôn, không phải cô định nói rằng Ngọc Điềm cố ý bỏ chiếc lắc tay này vào trong túi xách của cô, sau đó lại vu oan hãm hại cho cô đấy chứ?” Vương Thanh Hà đánh gấy lời nói của Ôn Nhã Ly, tỏ vẻ tức giận mà nói: “Đây là lần đầu tiên cô và Ngọc Điềm gặp nhau, không có thù hẳn gì thì tại sao Ngọc Điềm phải làm ra chuyện như vậy chứ? Nếu như cô không xin lỗi thì đành phải nhờ đến cảnh sát giải quyết chuyện này thôi”



“Đúng, da mặt của cô ta dày quá đi, vẫn nên báo cho cảnh sát đi!”



Người bên ngoài phụ họa nói.



Lúc này, một giọng nói êm tai lại có hơi chân chờ vang lên: “Đạo diễn, chuyện này vẫn nên điều tra kỹ càng lại chứ? Nếu như báo cảnh sát thì e rằng sẽ làm lớn chuyện này đấy”



“Dư Nhiễm?” Đạo diễn có hơi kinh ngạc, từ trước đến nay cô gái này đều khiêm tốn, ít lên tiếng, thế nhưng lần này lại ra mặt như thế.








Ôn Nhã Ly bị nhốt cả một đêm, một thân một mình cô ấy khóc đến độ đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, cơm cũng không được ăn, đói bụng cả ngày.



Lúc mà Tân Hoài An đến, cô ấy chống đỡ cơ thể mệt mỏi không còn chút sức lực, lê bước chân đi qua, khuôn mặt không còn một chút máu, thoạt nhìn trông giống như ma nữ.



Đi đến bên cạnh hàng rào sắt, cô ấy còn té ngã một cú.



May mắn là Tân Hoài An đã nhanh tay lẹ mắt luồn tay vào bên trong hàng rào, đỡ cô ấy lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK