Mấy người đàn ông này là do cô hai đã cho bà ta mượn. Người phụ nữ ấy có thù với Tân Hoài An, nói Tân Hoài An là một kẻ phản bội, muốn dạy bảo cô một phen đâu ra đấy. Bà ta cùng cô hai đúng là không hẹn mà gặp. Cho nên hai bên vừa bàn bạc, đối phương cấp người, bà ta góp sức, đích thân đi giải quyết Tân Hoài An. Trương Mỹ Văn nhìn cuối đường kéo dài, hình như có xe chạy tới. Đôi mắt của bà ta lạnh lùng, nói: “Chuẩn bị ra tay”
Copy từ web τАмliлh247.coм
Cùng lúc đó.
Trong phòng làm việc của tập đoàn Hàn Thị.
Hàn Lệ Thu nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.
Trên màn hình phát sóng trực tiếp tình hình phía bên kia của Trương Mỹ Văn.
Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !
Cô ta nhẹ lắc ly rượu vang đỏ trong tay, khóe môi khẽ cong lên, trên gương mặt để lộ ra nụ cười đầy mong đợi cùng hưng phấn.
“Cô hai, việc quan trọng như thế này sao lại giao cho người phụ nữ đó làm, lỡ như cô ta làm hỏng việc thì…”
Người trợ lý đứng phía sau cũng nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, trong lòng có chút bất an.
Hàn Lệ Thu cười khit mũi: “Đây cũng chính là lý do tại sao tôi để cho cô ta làm việc này”
Một màu u ám khó giải thích hiện lên trong ánh mắt cô ta, cô ta thu lại nụ cười, nói: “Người tên Vương Thanh Hà đó, cuối cùng cũng có chút suy tính rồi. Muốn mượn tay tôi để loại trừ Tân Hoài An, để cho cô ta có thể làm ngư ông đắc lợi”
“Cô ta chỉ muốn động miệng chứ không muốn gánh bất kì nguy hiểm, đối với Hàn Lệ Thu tôi thì chẳng có chuyện tốt như vậy đâu”
Hàn Lệ Thu nhếch môi khinh miệt, giơ ngón tay gầy guộc chỉ vào người phụ nữ trung niên trong màn hình.
Người phụ nữ này đã muốn ra mặt vì con gái mình đến như vậy thì tôi sẽ cho cô ta một cơ hội. Lỡ như chuyện này không làm tốt, thì người bà ta liên lụy đến chính là đứa con gái chỉ nghĩ đến việc có những món hời của bà ta, tổng giám đốc Chử Chấn Phong cũng không thể nào đụng đến tôi được.
Trợ lý nghe cô ta nói, vẻ mặt liền như ngộ ra, lập tức cúi người tỏ vẻ ca tụng.
“Cô hai suy nghĩ chu toàn khiến tôi thật cảm phục!”
Hàn Lệ Thu cười khịt mũi, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Chút vết rượu vang còn đọng lại nơi khóe miệng cô ta, càng làm nổi bật tôn lên nụ cười của cô ta, vừa tàn bạo lại vừa ảm đạm, u ám.
Chiếc xe lặng lẽ chạy men theo con đường nhựa nơi ngoại ô.
Suốt cả chặng đường Chử Chấn Phong và Vệ Nam không hề lộ diện.
Tân Hoài An mỉm cười đáp lại, nhưng bởi vì không đoán ra được ý định của người đối diện mà Chử Chấn Phong đưa đến nên cô không chủ động bắt chuyện với bà ta.
Đến việc đối phương gọi Thiên Nam là “cậu chủ nhở” cô cũng chẳng để tâm đến.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy hai mẹ con Tân Hoài An có chút thờ ơ nên dần dà cũng trở nên im lặng đi.