Cô không nhịn được mà thở ra một hơi, khẽ nắm chặt tay lại.
Xem ra hôm nay không có cơ hội nói chuyện riêng với Chử Chấn Phong rồi, chỉ đành phải tìm một cơ hội khác thôi.
Tân Hoài An tranh thủ rời khỏi phòng trước khi bị người khác phát hiện.
Ngay sau khi cô rời đi, hai nhân viên được Chử Chấn Phong đặc biệt cử đến đi vào vào phòng, lục soát từ trong ra ngoài.
Đương nhiên là không tìm được điều gì khác thường.
Trên đường trở về, những hành động ngày hôm nay lại xuất hiện trong đầu Tân Hoài An.
Mặc dù kế hoạch thất bại, nhưng dường như cô đã có một phát hiện bất ngờ.
Nhân viên bán đấu giá gọi Vương Thanh Hà là “cô Vương” chứ không phải là “cô Chử” hay “mợ Chử”.
Điều này chứng tỏ rằng Vương Thanh Hà và Chử Chấn Phong chưa kết hôn.
Trước đây cô chỉ nghe ngóng lịch trình được sắp xếp của Chử Chấn Phong chứ không cố ý tìm hiểu mối quan hệ giữa anh và Vương Thanh Hà bây giờ.
Bỗng nhiên rút ra được kết luận này khiến cô thật sự rất bất ngờ.
Lúc đầu rõ ràng là một người muốn cưới vợ, một người muốn gả chồng, nhưng mà lại kéo dài ba năm mà vẫn chưa kết hôn? Hai người này muốn làm cái gì đây?
Tân Hoài An cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
Cô nhìn Trương Nhược Phi ở bên cạnh.
Anh ta trở về nước sớm hơn cô một năm rưỡi, có lẽ sẽ biết một số chuyện gì đó chứ nhỉ?
Tân Hoài An thuận miệng hỏi một câu: “Nhược Phi, mối quan hệ giữa Chử Chấn Phong và Vương Thanh Hà bây giờ như thế nào rồi? Họ vẫn chưa kết hôn sao?”
“Ồ, chuyện nà!
Vừa nhìn đã biết là Trương Nhược Phi cũng không để ý tới chuyện này, sau khi suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng cũng có vẻ như đã nghĩ ra điều gì đó.
Anh ta nói một cách không chắc chắn lắm: “Hình như bởi vì Vương Thanh Hà bị sảy thai trước khi kết hôn, vậy nên không thể không tạm dừng hôn lễ lại, còn về việc vì sao ba năm qua họ vẫn chưa kết hôn thì tôi không rõ…
Nghe những lời này, Tân Hoài An yên lặng.
Cô cúi đầu mở trình duyệt web trên điện thoại di động, gõ dòng chữ “Vương Thanh Hà sảy thai”.
Hàng loạt các bài báo hiện lên, rõ ràng vụ việc này năm đó đã tạo nên chấn động không nhỏ.
Đúng là vì Vương Thanh Hà bị sẩy thai nên hôn lễ đáng lẽ sẽ diễn ra trong chưa đầy một tuần nữa đã phải hủy bỏ, mà ba năm sau cũng không có tin tức gì về việc hai người họ kết hôn.
Trong đầu Tân Hoài An hiện ra hình ảnh Chử Chấn Phong khoác tay Vương Thanh Hà, cả hai cùng xuất hiện ở hội trường đấu giá.
Hai người trông rất thân thiết, không giống như kiểu tình cảm xích mích.
Điều này càng thêm lạ lùng.
Tại nơi đấu giá, Chử Chấn Phong đã làm xong các giấy tờ để mua trầm hương.
“Chút nữa tôi còn có việc phải làm nên tôi sẽ không đi cùng nữa, cô mang miếng trầm hương này tới đó đi” Chử Chấn Phong nói với Vương Thanh Hà.
Nhìn vẻ mặt hờ hững của Chử Chấn Phong, Vương Thanh Hà khế hỏi: “Chấn Phong, có phải là anh không hài lòng với những gì bà nội đã làm đúng không?”
Chử Chấn Phong giật giật khóe môi, dường như có hơi giễu cợt: “Ba năm nay bà luôn không ngừng có những cách nhìn mới, cô thì cũng giày vò theo, nhưng tôi thì không muốn lãng phí thời gian nữa”
Vương Thanh Hà cảm thấy căng thẳng, đột nhiên cô ta có dự cảm không lành.