Mất hết mọi thứ?
Vương Thanh Hà đứng đơ ra tại chỗ, nhìn bóng lưng đang rời đi của Tân Hoài An, trong lòng thấy bất an hơn bao giờ hết.
Câu cuối của Tân Hoài An là ý gì?
Mọi thứ mà cô ta đang có bây giờ đều là vì Chử Chấn Phong nhận nhầm cô ta. Lế nào Tân Hoài An đã phát hiện ra sự thật rồi sao?
Nếu không sao lại nói câu này chứ?
Vương Thanh Hà càng nghĩ càng thấy bất an.
Bóng người của Tân Hoài An đã biến mất trong màn đêm, cô ta nhìn về hướng Tân Hoài An rời đi, sắc mặt dần dần tối lại.
Điện thoại trong túi đổ chuông.
“Cậu Chử có lời muốn nhờ tôi nói lại với cô”
Vương Thanh Hà thấy hơi kinh ngạc, có lời gì cần Vệ Nam nói lại mà không nói thẳng với cô chứ?
“Trợ lý Vệ, anh nói đi” Cô ta cố kìm lại cảm xúc, nói.
Giọng điệu của Vệ Nam trở nên nghiêm túc: “Chuyện của Ôn Nhã Ly, cậu Chử đã làm rõ rồi, tiếp theo phải làm thế nào mong cô suy nghĩ cho Kĩ”
Sắc mặt Vương Thanh Hà trắng bệch ra.
Ý của Vệ Nam rõ ràng qua rồi, Chử Chấn Phong biết cô ta lập mưu hãm hại Ôn Nhã Ly rồi, hơn nữa còn tỏ ra bất mãn với cô ta nữa.
“Trợ lý Vệ, thực ra chuyện đó…” Cô rất cật lực muốn giải thích.
Vệ Nam cười: “Cô Thanh Hà, chứng cứ rõ ràng, nói nhiều cũng chẳng có ích gì đâu”
Nói xong, cậu ta cúp máy.
Vương Thanh Hà năm điện thoại thật chặt, run lẩy bẩy.
Chứng cứ? Chứng cứ gì?
Cô ta đột nhiên nhớ ra những lời Tân Hoài An vừa nói, Lẽ nào chuyện này là Tân Hoài An nói với Chử Trấn Phong?
Con khốn này!
Hình tượng cô ta khổ sở giữ gìn trước mặt cậu Chử bị cô hủy hoại rồi.
“A” Vương Thanh Hà ôm khuôn mặt bị sưng đỏ, tức giận ném điện thoại di động xuống đất, điện thoại bị ném xuống đất vỡ tan!