Trương Nhược Phi tò mò đi theo Tân Hoài An hỏi rằng chuyện đó có liên quan đến Vương Thanh Hà sao?”
“Tôi không biết” Tân Hoài An không có bằng chứng, cũng không dám tùy tiện đưa ra kết luận: “Chỉ là cảm thấy Vương Thanh Hà lòng dạ hẹp hòi, nếu là do cô ta làm ra thì cũng không cảm thấy kỳ quái.”
Cô nghĩ lại mình đã từng bị Vương Thanh Hà dùng thủ đoạn này, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Trương Nhược Phi đồng tình với câu nói của Tân Hoài An, thở dài nói: “Tôi thật sự không hiểu, cậu Chử sao có thể lấy cô ta?”
Cô thật sự cho Tân Hoài An nghiêng đầu sang: “Chắc là do mắt bị mù”
Vương Thanh Hà đi vào trong cục cảnh sát, dựa vào quan hệ của mình và Chử Chấn Phong, ngược lại là không cần phí công suy nghĩ khổ sở gì đã có thể dễ dàng đưa Tiêu Mạnh Lương ra ngoài.
Ngồi trong xe bảo mẫu, toàn bộ cửa sổ xe đều đóng lại, kéo màn cửa xuống.
Vương Thanh Hà lạnh mặt hỏi: “Đám người Tân Hoài An sao lại ở cùng một chỗ với Dư Nhiễm?”
“Chuyện này ai biết được? Đột nhiên cô ta đến gõ cửa phòng nói là đến quét dọn phòng khách, sau đó nhân lúc tôi không chuẩn bị gì liền vọt vào trong, muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được!”
Tiêu Mạnh Lương ảo não nện chỗ ngồi một đấm, thở dài: “Đáng tiếc, cô em xinh đẹp kia vóc dáng rất khá, vừa non vừa mềm thịt mỡ đến miệng rồi lại cứ để nó như vậy bay đi!”
Vương Thanh Hà nhìn thấy anh ta lúc này còn đang suy nghĩ đến chuyện kia, thật sự là giận không có chỗ phát tiết.
Không nên tìm người này!
Trong mắt Vương Thanh Hà đột nhiên sáng lên.
Khoảng thời gian này, Tân Hoài An bị triệu chứng mang thai giày vò đến tơi tả lên bờ xuống ruộng cả người mỏi mệt chịu không nổi.
Cũng may công việc trong phòng thí nghiệm cũng không nặng nề lắm, hơn nữa còn là hạng mục nghiên cứu y học mà cô rất quen thuộc, vân ở trong phạm vi năng lực chấp nhận được.
Khó có thể tưởng tượng nếu lúc trước cô đi theo giáo sư Smith ra nước ngoài, nhất định không gánh nổi cường độ công việc cao bên kia.
Lại một ngày làm việc kết thúc.
Tân Hoài An nhận được điện thoại của Dư Nhiễm, hẹn cô cùng Trương Nhược Phi đi ăn cơm.
Cô có thể nhìn ra Dư Nhiễm là một người chân thành biết cảm ơn, cô cũng rất thích những người đơn giản sạch sẽ như vậy, thế là đồng ý lời mời của cô ấy.
Cô chào hỏi Trương Nhược Phi rồi đi vào trong toilet.
Từ trong toilet đi ra, không nghĩ tới lại có thể trùng hợp gặp Hàn Âu Dương.
Hàn Âu Dương vừa mở miệng chào hỏi cô, mới nói được một chữ đột nhiên trong dạ dày của Tân Hoài An dâng lên một trận cuồn cuộn, cô vội vàng che miệng lại xông vào trong toilet.
Đợi đến khi cô nôn hết dịch dạ dày ra, phát hiện Hàn Âu Dương còn đứng ở bên ngoài, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.