Cô ta bị ý lạnh đột ngột trong mắt anh ta dọa sợ, vội vàng nói: “Không có…”
“Cô tự về đi” Tịch Sơn Lâm cảm thấy tẻ nhạt, thu cánh tay đang ôm bên hông cô ta lại.
Cô gái ngẩn người, hai mắt long lanh ứa lệ, cắn môi líu nhíu nói: “Anh Tịch, nhưng mà hôm nay chúng ta vừa mới ở bên nhau mà…”
Tịch Sơn Lâm khẽ xì một tiếng, không thèm trả lời nhanh chân đi về phía trước, để lại bóng lưng tuyệt tình.
Trăm bài rập khuôn như một, toàn giả bộ yếu đuối đáng thương, còn tiếp tục như vậy nữa, anh ta chỉ sợ sắp mất hết hứng thú với phụ nữ.
Không có chút thú vị, còn không bằng hẹn các anh em ra uống rượu.
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc rực sáng.
Trong quán bar, Tịch Sơn Lâm bao một phòng VIP, gọi đám người Chử Chấn Phong đến, Tân Dụ bởi vì bận công việc nên không đến.
Tịch Sơn Lâm uống nhiều nhiều, thuận mồm nói hết chuyện ban sáng nhìn thấy Tân Dụ đi cùng Tân Hoài An ra.
Chử Chấn Phong ngồi ở góc tối trong phòng VIP nghe được anh ta nói, tay cầm ly rượu chợt khựng lại, vẻ mặt u ám khó hiểu.
Trong lòng Chử Chấn Phong đang suy nghĩ một chuyện, không bao lâu sau thì đứng dậy rời đi.
“Anh Phong, cứ thế đi à?” Tịch Sơn Lâm kinh ngạc nói.
“Mấy ngày nay nhiều việc quá, phải chuẩn bị cho lễ đính hôn nữa”
Gần cuối mùa hè hơi nóng phả hầm hập, từng cơn gió đêm mang đến mát mẻ khoan khoái.
Chử Chấn Phong ngồi trong xe, hạ cửa sổ xe xuống, gương mặt trầm tư ở trong bóng tối càng lộ ra dáng vẻ sâu xa.
Sắp đến lễ đính hôn, vậy mà trong lòng anh lại không có chút chờ mong nào.
Ngược lại khi nghe được chuyện Tân Hoài An và Tân Dụ gặp mặt, lại không nhịn được suy đoán lý do hai người gặp mặt, trong đầu lặp đi lặp.
lại đều là cái tên Tân Hoài An này.
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sắp tẩu hỏa nhập ma mất.
Trong lòng Chử Chấn Phong vướng mắc một đống rối loạn nào đó, chẳng thể sắp xếp lại rõ ràng.
Lúc này, điện thoại di động vang lên.
“Ngày mai tôi không có thời gian, phải đến nơi khác đi công tác”
Chử Chấn Phong nói.