Chử Chấn Phong căn chặt răng, cố mãi mới nói được: “Lấy chút máu thôi, không sao đâu.”
“Lấy máu?” Vương Thanh Hà cảm thấy khó tin, lấy máu thôi cũng thành ra như này được sao? Vậy thì phải lấy bao nhiêu máu chứ?
Vệ Nam nói: “Cô Thanh Hà, tôi đỡ anh Chử đi vào nghỉ ngơi trước đã: Lúc này Vương Thanh Hà mới dừng cái ý định dò hỏi lại.
Vệ Nam đỡ Chử Chấn Phong đi thẳng vào trong phòng, cô ta cũng đi theo cả đoạn đường. Hai người chung sức đặt Chử Chấn Phong lên giường. Thấy cả người anh lạnh toát, Vương Thanh Hà lo lắng nói: “Có cần gọi bác sĩ qua đây không?”
“Không cần” Chử Chấn Phong mệt mỏi nói, rõ ràng không đủ hơi sức nữa rồi.
Sau đó, anh không nói gì nữa, nhắm chặt mắt, chẳng mấy chốc mà ngủ thiếp đi.
Vương Thanh Hà thấy thế, chau mày, kéo Vệ Nam sang bên cạnh, thấp giọng hỏi: ‘”Rốt cuộc chuyện này là sao? Chấn Phong sao lại đến nông nỗi này chứ?” Vệ Nam đắn đo rồi nói: “Cô Thanh Hà, anh Chử là do mất máu quá nhiều dẫn đến cơ thể yếu ớt, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Mất máu quá nhiều?”
Ánh mắt Vương Thanh Hà lộ ra vẻ hoài nghỉ. Cô ta vẫn chưa thấy vết thương rõ ràng nào trên người Chử Chấn Phong, làm gì có chuyện mất máu quá nhiều chứ?
Vệ Nam gượng gạo nói: “Anh Chử bởi vì hiến máu cứu người mới bị mất máu quá nhiều.”
“Hiến máu?” Vương Thanh Hà nghe xong cả mặt khó hiểu: “Đang yên đang lành tự nhiên anh ấy hiến máu làm gì?”
Bộ dạng Vương Thanh Hà muốn hỏi rõ ngọn ngành, không hỏi cho ra nhẽ thì không yên. Trong lòng Vệ Nam rất bất đắc dĩ. Cậu ta còn phải đi tìm việc mà anh Chử đã dặn dò nữa.
“À… Cô Thanh Hà, chuyện này nói ra dài dòng, hay cứ đợi sau khi cơ thể anh Chử bình phục cô lại hỏi tiếp nhé!”
Vệ Nam dứt khoát đá quả cầu cho Chử Chấn Phong, dù bận rộn nhưng vẫn cố nói thêm: “Nếu ở đây đã có cô chăm sóc thì tôi xin phép đi trước, công việc mà anh Chử dặn dò tôi vẫn chưa làm xong nữa”
Vương Thanh Hà chau lông mày lại rồi giãn ra, vẻ mặt tẻ nhạt nói: “Anh đi đi”
Sau khi Vệ Nam rời đi, Vương Thanh Hà tìm một cái ghế ngồi xuống giống như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn chăm chằm người đàn ông đang nằm trên giường bởi vì suy yếu mà mê man, nhìn dáng vẻ hình như: cô ta dự định canh chừng chỗ này chờ Chử Chấn Phong tỉnh lại.
Chỉ là trời đã tối nhưng Chử Chấn Phong vẫn chưa tỉnh lại.
Vương Thanh Hà nghĩ tới ngày mai mình còn có lịch làm việc, cho.
nên cô ta cũng không dây dưa thêm nữa đành rời đi trước.
Chử Chấn Phong tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Nam cũng đã có mặt.
Vệ Nam báo cáo tin tức mà mình đã điều tra được, Chử Chấn Phong ngồi ở một bên, vừa nghe vừa ăn bữa sáng dinh dưỡng do người làm chuẩn bị cho anh.
“Anh Chử tôi đã điều tra được, Tân Hoài An về nước từ đầu tuần, còn một chuyện rất trùng hợp chính là cô ấy bay cùng chuyến với cậu Liễu! Sau khi về nước cô ấy vẫn luôn ở nhà họ Trương, rất ít khi xuất hiện”
“Nhưng ngược lại mỗi ngày cô ấy đều sẽ đến phòng khám của Trương Nhược Phi một lần, đúng rồi, theo như người tôi phái điều tra tin tức báo cáo hình như cô ấy còn dẫn theo một đứa bé.”
Chử Chấn Phong vẫn luôn yên lặng nghe, đột nhiên mở mắt ra đáy mắt hơi lóe lên: “Đứa bé?”
“Đúng vậy, hình như là một đứa bé trai hai ba tuổi gì đó” Vệ Nam gật đầu, lại nhịn không được thắc mắc: “Nhưng mà Tân Hoài An rất kín tiếng, anh Chử sao anh lại biết cô ấy ở Hải Lam?”
Chử Chấn Phong nhếch môi mỏng không trả lờ đầu nghĩ đến đứa bé kia.
Là đứa bé trong bụng Tân Hoài An năm đó không biết bố là ai sao?
Cô vẫn sinh đứa bé ra.
vấn đề này, trong Trong lòng Chử Chấn Phong không hiểu vì sao lại nghẹn lại một chút, càng nhiều hơn chính là hoang mang.
Anh vẫn không biết Tân Hoài An và Trương Nhược Phi rốt cuộc muốn làm gì.