“Dù sao thì đây cũng là một sinh mệnh”
Nghe được câu trả lời của Tân Hoài An, Chử Chấn Phong hỏi gì thêm nữa, dặn dò bác sĩ chủ nhiệm giữ bí mật về việc anh đưa Tân Hoài An đến kiểm tra.
Sau đó anh quay đầu bước ra ngoài, không còn muốn để ý đến cô nữa.
Đợi đến khi cô ra khỏi bệnh việ dáng của Chử Chấn Phong đâu nữa
Sớm đã không còn nhìn thấy bóng Tân Hoài An nhếch môi, trong lòng cười mỉa mai.
Khốn kiếp, đưa cô tới nơi này làm kiểm tra sao lại không đưa cô về luôn, gần đây ngay cả một cái trạm xe lửa cũng không có!
Chử Chấn Phong lái xe ở trên đường phi nhanh như bay.
Anh dùng sức giẫãm lên chân ga ở dưới chân, cảm xúc trong lồng ngực giống như muốn nổ tung vậy.
Xác nhận thời gian Tân Hoài An mang thai khoảng chừng hai tháng, khi đó cô và Lâm Bình Nguyên còn chưa chia tay, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc đứa bé trong bụng cô là của Lâm Bình Nguyên.
Chuyện này vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với anh, nhưng vì sao anh lại để ý như vậy?
“Tôi đã làm theo những gì cô nói rồi, nhưng cô có chắc chắn Chử Chấn Phong sẽ tin không?” Lâm Bình Nguyên ngồi ở trong xe gọi điện thoại.
“Xem dáng vẻ kia chắc là tin rồi, sau này mặc kệ ai hỏi anh cũng một mực chắc chắn nói đứa bé trong bụng Tân Hoài An là của anh là được-” Vương Thanh Hà từ trong phòng vệ sinh nhà hàng đi ra, cô ta đã quăng chiếc kính râm đi, bôi lên lớp trang điểm tinh xảo, quét sạch vẻ mặt chán nản vừa nãy ở trước mặt Chử Chấn Phong.
Lâm Bình Nguyên mạnh dạn suy đoán nói: “Sẽ không phải là con của Chử Chấn Phong thật đấy chứ?”
“Chuyện này không liên quan gì tới anh, anh không nên hỏi. Tiền đã chuyển vào tài khoản của anh, sau này nếu cần tôi sẽ liên lạc với anh sau”
Nói xong, Vương Thanh Hà cúp điện thoại.
Đang muốn đi ra ngoài, một nhân viên phục vụ mập mạp ngăn cản trước mặt cô ta.
Vương Thanh Hà muốn đi vòng qua lại phát hiện đối phương là cố ý chặn đường không cho cô ta đi, cô ta lập tức không vui: “Không có mắt sao? Còn không mau tránh ra”
“He he, em gái nhỏ không nhận ra anh nữa sao?”
Vương Thanh Hà nhìn thấy khuôn mặt bóng mỡ của đối phương, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng ố vàng.
Biểu cảm trên mặt của cô ta lập tức cứng đờ, vẻ mặt dần dần hoảng sợ.
“Muốn chạy?” Nhân viên phục vụ mập mạp thấy Vương Thanh Hà nhấc chân muốn đi, liền nắm chặt tay của cô ta kéo vào trong phòng vệ sinh.
Vương Thanh Hà giãy dụa không ngừng, muốn lớn tiếng cầu cứu.
Người đàn ông mập đưa tay lên che miệng cô ta lại, không biết có phải vì anh ta vừa giết cá hay không, trong lòng bàn tay toàn là mùi tanh của cá, Vương Thanh Hà ngửi mà sắp nôn ra rồi.
“Cô dám kêu lên thử xem? Bây giờ cô là ngôi sao lớn rồi, gọi người khác đến đây là muốn để cho người khác biết sao?”
Vương Thanh Hà lập tức lắc đầu.
Lúc này người đàn ông mới buông tay cô ta ra, hừ một tiếng sau đó nhìn cô ta từ trên xuống dưới, trợn cả mắt lên.
“Em gái nhỏ càng ngày càng đẹp.”
Nói xong, anh ta liền muốn giơ tay ra.