Bà ấy cất giọng đầy lạnh lùng: “Đưa Tân Hoài An tới đồn cảnh sát, nói cô ta âm mưu giết người!” Tân Hoài An không phản kháng, để mặc cho vệ sĩ đưa mình đi.
Copy từ web τАмliлh247.coм
Các khách mời xì xào bàn tán, trong mắt bọn họ, Tân Hoài An đã là một tên tội phạm giết người.
“Tân Hoài An, sớm biết cô sẽ phạm phải sai lâm thế này thì lúc đó tôi nhất định sẽ không cứu cô.” Giọng của Tân Bảo Nga vang lên sau lưng cô.
Bước chân của Tần Hoài An dừng lại, giật giật môi, khóe môi hơi đau nhức.
Cô vẫn muốn xin lỗi, nhưng nghĩ lại, bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !
Nuốt lại lời xin lỗi, cô tiếp tục đi ra ngoài đại sảnh theo vệ Sĩ.
Vừa mới đi được một nửa, một người chạy nhanh như gió vào và đụng phải Tân Hoài An.
Cả hai người đều lùi lại.
Tân Hoài An còn chưa kịp đứng vững lại, một giọng nói quen thuộc mang theo ngạc nhiên vang lên: “Tân Hoài An, quả nhiên cô ở đây!” Tân Hoài An ngẩng đầu lên nhìn, là 183.
À, phải gọi anh ta là Liễu Thanh Phong mới đúng.
Anh ta là con trai của em trai Liễu Giai Tâm, là em họ của Chử Chấn Phong.
Giờ phút này Tân Hoài An làm gì có tâm trạng ôn chuyện với anh ta, càng không cần phải nói, nghiên cứu xem tại sao anh ta lại vui vẻ như thế kia.
Liễu Thanh Phong nhanh chóng quan sát Tân Hoài An từ trên xuống dưới, thấy cô không sao, trong lòng cũng thả lỏng hơn.
Lúc này anh ta mới nhìn về phía Liễu Giai Tâm, hỏi: “Cô, vừa nãy cháu thấy xe cứu thương đi ra, đã xảy ra chuyện gì thế am Liễu Giai Tâm thấy anh ta và Tân Hoài An vô cùng thân thiết thì vô thức nhíu mày, liếc mắt với Tân Bảo Nga.
Từ lúc Liễu Thanh Phong vừa xuất hiện, ánh mắt của Tân Bảo Nga lập tức dính chặt trên người anh ta, lúc này cô ta nói: “Thanh Phong, qua đây, đừng làm bọn họ chậm trễ đưa Tân Hoài An tới đồn cảnh sát.”
Nghe vậy, Liễu Thanh Phong ngạc nhiên: “Đưa Tân Hoài An đến cục cảnh sát?”
“Đúng vậy, Tân Hoài An đầu độc anh họ con, con có thấy chiếc xe cứu thương lúc nấy không, đó là đang đưa thằng bé đi bệnh viện cấp cứu đấy! Tình trạng của thằng bé… còn không biết có thể cứu được hay không”
Nói đến đây, Liễu Giai Tâm hơi nghẹn ngào, không kìm được oán hận mà nhìn Tân Hoài An.
Từ trước đến nay cô không dễ dàng rơi nước mắt, càng không thể nào rơi nước mắt ở trước mặt người khác.
Cho nên dù là nói tới chuyện này, dù là lòng cô đã đau đến tận cùng, cô cũng chỉ giấu thật chặt những giọt nước mắt ở trong hốc mắt, không để cho nó rơi xuống.
Liễu Thanh Phong nghe được sự kỳ lạ từ trong lời nói của cô.