Chung Chí Viễn và Chu Vân Nguyệt cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy một chàng trai có dáng người cao lớn bước vào, tay anh ta đang vặn chặt tay con trai bảo bối Chung Cảnh Nghi của họ.
Chung Cảnh Nghi đau đến mặt mày nhăn lại.
“Cậu là ai?” Chung Chí Viễn nhìn chàng trai xa lạ trước mặt.
“Tôi là bạn của cô ấy, hai người muốn làm gì?” Trương Nhược Phi nói xong, trên tay càng dùng sức.
“Á..” Tiếng hét của Chung Cảnh Nghi càng thêm thảm thiết.
Chu Vân Nguyệt đau lòng, bà ta chạy tới nói: “Đừng, đừng, đừng, buông con trai tôi ra. Chúng tôi không hề làm gì, chưa có ra tay làm gì cả.”
Trương Nhược Phi bắt gặp sự mất mát trong mắt cô, không hiểu sao chỗ nào đó trong lòng có chút xúc động, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nhàn nhạt: “Không có gì, còn có tôi giúp ở bên giúp cô chôn cất bà nội mà”
Tân Hoài An vứt chuyện ba người Chung Chí Viễn ra sau đầu, mỉm cười với Trương Nhược Phi: “Cảm ơn”
“Là bạn bè khách sáo làm gì.”
Một lát sau, Ôn Nhã Ly cũng đến.
Sau khi ba người cùng nhau chôn cất bà nội của Tân Hoài An xong thì chia nhau ra thắp hương quỳ lạy.
Hoàng hôn dần buông xuống ở phía Tây.
Ánh chiều tà màu vàng nhuộm đỏ một nửa trời mây, ba bóng dáng đứng trước tấm bia đá nhìn hương khói lượn lờ bay thẳng lên trời.
“Trời không còn sớm nữa, chúng ta phải về thôi, nếu không sẽ muộn mất!” Trương Nhược Phi nói.
Tân Hoài An gật đầu, men theo con đường bọn họ đến để trở về.
Nghĩ đến lời dặn của bà nội, Tân Hoài An về nhà cũ trước, cô tìm thấy một cái hộp ở tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Bên trong này đựng tín vật liên quan tới thân thế của cô.
Tân Hoài An chưa vội mở ra mà mang theo cái hộp lên xe.
Xe chạy ra từ cuối thôn, khi đi ngang qua nhà Ôn Nhã Ly, cô ấy muốn xuống lấy đồ nên Trương Nhược Phi dừng xe.
Ôn Nhã Ly cầm cái túi nhỏ bước ra, ba mẹ của cô ấy đứng ở cửa nhìn Ôn Nhã Ly lên xe, trong đôi mắt ấy mang theo suy tư.
Hàng xóm gần nhà hâm mộ nói: “Ôn Nhã Ly của nhà anh chị có bạn trai có tiền hả?”
Hai người mỉm cười đáp lại, sau đó xoay người đi vào nhà.
Cửa xe đóng lại, tai Ôn Nhã Ly có chút đỏ lên.
Cô ấy nói với Trương Nhược Phi: “Hàng xóm đều thích nói lung tung, anh đừng quan tâm”
“Không sao” Trương Nhược Phi không phản đối trả lời, anh ta hoàn toàn không để tâm.
Ôn Nhã Ly thì ngược lại, sau khi nói xong cô ấy cúi đầu xuống không biết đang suy nghĩ điều gì, vành tai vẫn đỏ suốt dọc đường đi.
Bên kia, sau khi coi nhà của bà nội Tân Hoài An, người đàn ông trung niên đi ra khỏi thôn. Ông ta chưa rời đi ngay mà ở lại trong khách sạn bình dân trên thị trấn.
Trong phòng, ông ta mở cuộc gọi video để báo cáo kết quả tình hình mua nhà lần này.
“Xin lỗi cậu chủ, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, căn nhà bà chủ coi trọng lúc trước đã bàn bạc với một người đàn ông họ Chung. Kết quả hai ngày trước bà cụ qua đời, lại xuất hiện một đứa cháu nuôi cầm tờ di chúc nói căn nhà đó là của cô ta, hơn nữa không chịu bán”