Cậu bé vừa trở về nước, ngoại trừ điều trị tại bệnh xá của Trương Nhược Phi thì nó chưa từng đến những nơi khác, căn bản là không thông thuộc đường xá.
Về phần điện thoại, Thiên Nam nhớ số của cô ấy lúc ở nước ngoài, lần này quay về cô ấy đã đổi số mới, chỉ nói qua với cậu bé một lần, nhất định không nhớ ra, mặc dù Thiên Nam rất muốn liên lạc với cô ấy nhưng cũng không có cách nào.
Khi đến biệt thự của nhà họ Trương, cả hai không vội vàng đi vào mà đi một vòng quanh khu dân cư cố ý thăm dò nhân viên bảo vệ ở cửa, sau khi xác nhận Thiên Nam vẫn chưa trở về, cả hai hoàn toàn thất vọng và trở về nhà với một vẻ mặt buồn rầu.
“Đồ ngốc! Đến bây giờ còn chưa tìm được người, anh trở về làm gì?!
Còn không mau đi tìm!”
Giọng nói hung bạo của Hàn Lệ Thu vọng qua tấm cửa.
Sau đó, hai người cấp dưới rút lui với vẻ hoảng sợ và vội vã tiếp tục tìm người.
Hàn Âu Dương đứng ở ngoài cửa, do dự một chút rồi mới bước vào.
“Đứa trẻ mất tích rồi?” Anh nói.
Hàn Lệ Thu hiểu rõ ánh mắt của anh ta , khuôn mặt hiện rõ vẻ không hài lòng :”Anh đến đây có việc gì ?”
Hàn Âu Dương không chút để ý vẻ mặt lạnh lùng của cô, thất vọng nói: “Buổi sáng tôi đã thương lượng về việc hợp tác với tập đoàn Chử Thị nhưng không thành.”
Nghe vậy, Hàn Lệ Thu cười nhẹ một tiếng : “Tôi biết anh không có.
khả năng này mà”
Sắc mặt cô đột nhiên trở nên ảm đạm, không hề liếc mắt nhìn Hàn Âu Dương một cái, mà tự nói với chính mình: “Lẽ ra tôi đã năm được lợi thế trong tay , vậy mà lại dễ dàng để vụt mất như vậy,thật là đáng chết!
Hàn Âu Dương mấp máy môi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói nữa.
Lúc này, một cấp dưới khác cũng vội vàng đi tới, anh ta không ngờ Hàn Âu Dương lại có mặt ở đó, nên do dự liếc nhìn anh .
Hàn Lệ Thu lúc này cũng không nghĩ được nhiều như nhận ra người này chính là người phụ trách ở bệnh viện, sốt sắng nói: “Nói đi,anh tìm được manh mối gì rồi?”
“Khi đứa bé mất tích, Chử Chấn Phong và trợ lý của anh ta tình cờ tìm đến bệnh viện, nhưng không biết tại sao, họ chỉ lang thang ở cửa một lúc rồi rời đi” Cấp dưới báo cáo tình hình anh ta điều tra được.
Hàn Lệ Thu cau mày, “Chử Chấn Phong?”
Khi vui vẻ trên giường với những người phụ nữ khác, không hề thấy anh ta nhắc đến người tình cũ này.
Hàn Âu Dương không thể phớt lờ ánh mắt của Hàn Lệ Thu, trên mặt anh ta hiện lên một vẻ mất tự nhiên, anh ta thấp giọng nói: “Không phải, là mẹ của tôi. Bà ấy muốn gặp Khôn Trung Lâm và muốn đón nó về đây sống một thời gian”
“Không được!”
Vừa dứt lời, anh đã bị Hàn Lệ Thu dứt khoát từ chối.
Bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Âu Dương, ánh mắt lạnh tựa như rắn, sắc bén không hề giống như một cô gái nhỏ bé yếu ớt.
“Hàn Âu Dương, anh còn nhớ thỏa thuận trước đây của chúng ta không?”
Hàn Lệ Thu cười, nụ cười hiện ra vẻ đáng sợ, chậm rãi nói: “Từ lúc ngồi lên vị trí đứng đầu tập đoàn Hàn Thị thì người phụ nữ của anh và con của anh đều thuộc về tôi ,nên sắp xếp cho bọn họ như thế nào là do tôi quyết định, chứ không phải anh tùy tiện nói là có thể quay về được. ” Cho dù muốn đưa mẹ của anh ra ngoài cũng không được. “