“Hiện tại không có thẻ đánh bạc, cô định làm sao để ép Chử Chấn Phong thỏa hiệp?” Anh ta hỏi.
Thấy trên mặt Hàn Lệ Thu không có vẻ gì là bối rối, ngược lại khóe môi còn từ từ cong lên, một nụ cười quỷ dị hiện ra trên mặt cô ta.
Copy từ web τАмliлh247.coм
Hàn Âu Dương thấy phản ứng đó của cô ta, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ lạ.
Anh ta thật sự không dám coi thường người phụ nữ này.
“Có phải cô đã chuẩn bị gì rồi không?” Anh ta không nhịn được mà hỏi.
Hàn Lệ Thu cười, lại không trả lời anh ta, mà thay vào đó cô ta nói nhỏ: “Nếu Chử Chấn Phong thà dùng cách ăn trộm, cũng không muốn quang minh chính đại mà nói chuyện với tôi, thì tôi chỉ có thể đi hỏi thăm người họ Chử khác rồi”
Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !
Nói rồi cô ta đẩy xe lăn ra ngoài, trợ lý thấy vậy lập tức tiến lên giúp đỡ, dưới sự chỉ thị của cô ta, xe lăn châm chậm được đẩy ra phía cửa.
Hàn Âu Dương lập tức lên tiếng: “Cô có muốn tôi đi cùng cô không?”
Hàn Lệ Thu quay đầu, nghiêng người khinh thường mà liếc anh ta một cái: “Anh đi thì có ích lợi gì?”
Nói xong liền quay đầu rồi rời đi.
Hàn Âu Dương đột nhiên siết chặt lòng bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
Anh ta cũng đã từng là nhân vật máu mặt của Hải Lam, bây giờ thân là người nắm quyền của Hàn Thị, lại sống ngột ngạt hơn bất kỳ người đàn ông nào!
Nếu không phải Hàn Lệ Thu đang giữ con trai và con gái anh ta, rồi kêu người canh chừng nhất cử nhất động của anh ta, thì anh ta sớm đã bóp chết con đàn bà tàn phế này rồi!
Hàn Âu Dương hít một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng mà kìm nén cơn giận đang cuộn trào mãnh liệt.
Nhân lúc xung quanh không có người, anh ta gọi một cuộc điện thoại, thấp giọng hỏi: “Điều tra được tung tích của hai mẹ con cô ta chưa?”
Trong phòng của khách sạn.
Tân Hoài An đang chăm sóc Thiên Nam, giúp cậu bé lau khô mồ hôi trên trán một cách kĩ càng.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt kiên cường của con trai bảo bối, trong lòng cô đau nhói như bị hàng trăm cây kim đâm vào.
“Mẹ, Thiên Nam không sao, chỉ bị đau bụng, lúc trước ăn đồ ăn không tốt bụng cũng sẽ bị đau, uống thuốc mà mẹ pha cho thì sẽ không sao nữa. Lúc nãy Thiên Nam đã uống thuốc, rất nhanh là sẽ khỏi thôi”
Cậu bé nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến lòi cả xương hàm.
Rõ ràng là đang chịu đựng cơn đau, nhưng lại ngoan ngoãn mà an ủi cô.
Sống mũi Tân Hoài An cay cay, khó khăn lắm mới nhịn được mà không khóc trước mặt con.
Cô cẩn thận mà xoa đầu cậu bé, giấu đi sự nghẹn ngào trong giọng nói, rồi nói: “Ngoan, nếu như con khó chịu thì cứ ngủ một giấc, ngủ rồi sẽ không khó chịu như vậy nữa, lát nữa mẹ sẽ đến chỗ bố để tìm một ít thuốc cho con”
Lần này, vì Thiên Nam cô quyết định thỏa hiệp.
“Đừng manh động!” Trương Nhược Phi ngăn cản cô, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Bây giờ em dẫn Thiên Nam đến phòng khám, nhóm máu RH anh đã lấy về được rồi, hôm nay có thể trị liệu cho Thiên Nam rồi!”
Tân Hoài An sửng sốt: “Thật sao?!”