Tuy Tống Cẩn Dung đã khéo léo từ chối yêu cầu của bà Trương, nhưng trong lòng bà vẫn luôn day dứt về chuyện này.
Cuối cùng vẫn là bảo chú Minh gọi Chử Chấn Phong và Vương Thanh Hà đến đây.
Ba người ngồi trong đình uống trà chiều.
“Tiệc đính hôn chuẩn bị thế nào rồi ống Cẩn Dung không hề sốt ruột hỏi chuyện của Ôn Nhã Ly, mà nói chuyện tiệc đính hôn sẽ diễn ra vào thứ bảy tuần sau trước.
“Những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị gần xong hết rồi ạ, thiệp mời cũng đã phát gần xong hết rồi.” Chử Chấn Phong nói.
“Ừ” Tống Cẩn Dung gật đầu, lấy một hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo ra, nói: “Đây là quà đính hôn mà bà muốn tặng cho hai cháu, hôm nay đưa cho hai cháu trước vậy.”
Nói rồi, bà đưa hộp gỗ cho Vương Thanh Hà.
“Cảm ơn bà nội.” Vương Thanh Hà nói.
“Không mở ra xem à?” Tống Cẩn Dung thấy cô ta đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, cũng không có ý định mở ra xem thì hỏi một câu như vậy.
Vương Thanh Hà hơi sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Dạ, vâng ạ!”
Lúc mở chiếc hộp gỗ ta, cô ta nghĩ, bên trong sẽ không phải lại là mấy cái túi linh tỉnh mà bà già này tự tay may đấy chứ?
Lúc chiếc hộp gỗ hoàn toàn được mở ra, hai mắt cô ta sáng lên.
“Miếng ngọc đẹp quá!” Quan trọng là, miếng ngọc này to như vậy, lại có chất lượng rất tốt, chắc chắn là rất đắt rồi!
Chử Chấn Phong cũng nhìn thấy đồ vật bên trong chiếc hộp, sắc mặt khẽ thay đổi: “Bà nội, đây không phải là miếng ngọc Quan Âm mà bà thích nhất hay sao? Sao bà lại lấy ra tặng cho tụi cháu?”
Tống Cẩn Dung cười nói: “Đây là miếng ngọc Quan Âm gia truyền!
Lúc đầu, khi bà và ông nội cháu kết hôn, bà cố của cháu đã tặng nó cho bà, bà cũng đã lớn tuổi rồi, giờ cũng không dùng được nữa, tất nhiên là nên tặng lại cho mấy người trẻ tuổi các cháu rồi”
Chử Chấn Phong nhất thời không nghĩ ra được đã nhiều năm như vậy rồi, bà nội quý miếng ngọc Quan Âm này như vậy, chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này hay sao?
Chẳng qua là nếu như bà đã quyết định sẽ tặng miếng ngọc này rồi thì anh cũng chỉ có thể nhận lấy thôi.
Trong lòng Vương Thanh Hà lại vô cùng vui vẻ.
Có lẽ bà nội đang ngầm ám chỉ cô ta và Chử Chấn Phong mau mau sinh một đứa cháu cho bà ãm đây mà, điều đó cho thấy bà đã chấp nhận thân phận này của cô ta rồi, xem cô ta là cháu dâu mà đối xử.
Ánh mắt của cô ta rơi vào khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đang ngồi bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy.
Nói ra thì cô ta và anh còn chưa làm qua lần nào cả, không biết đến lúc nào mới có thể tìm được cơ hội thích hợp đây…
Trong lòng Vương Thanh Hà đang bận tính toán chuyện này, nên không nghe rõ Tống Cẩn Dung vừa mới nói cái gì.
“Thanh Hà?” Tống Cẩn Dung lên tiếng gọi cô ta.
Cô ta giật mình lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện Chử Chấn Phong cũng đang nhìn mình.