Trong phòng phẫu trống trải chỉ có Tân Hoài An và người đàn ông đang ngủ mê man trên bàn phẫu thuật.
Cô lặng lẽ quan sát người đàn ông, nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, không vội bắt đầu.
Ba năm rồi nhưng vẻ đẹp trai trên gương mặt của người đàn ông này không hề giảm đi, ngược lại còn tăng thêm nét đẹp quyến rũ trưởng thành, đường nét khuôn mặt càng lộ ra vẻ chín chắn.
Đây là một gương mặt đẹp trai đến mức sẽ khiến người ta phải thốt lên lời khen ở bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu.
Đối với riêng Tân Hoài An mà nói, nhìn thấy khuôn mặt này chỉ khiến cô nhớ đến việc ba năm trước bị ám sát, một loại cảm giác đau đớn và hận thù lúc cận kề cái chết Nếu như không phải là giết người phạm tội, cần nhờ anh cứu Thiên Nam, không thể liên lụy đến Trương Nhược Phi.
Lúc này, cô thật sự muốn giết chết anh!
Tân Hoài An hít một hơi thật sâu rồi mới kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng xuống.
Đôi mắt lạnh lùng của cô đã lấy lại bình tĩnh trong lúc hít vào, khi nhìn lại Chử Chấn Phong, cô chỉ coi anh như một người bệnh của mình.
Nếu cô đã tự tay hại anh, vậy thì chắc chắn sẽ có cách để chữa khỏi cho anh, chỉ là phương pháp này có hơi rắc rối và cần phải châm cứu ba lần.
Sau khi Tân Hoài An rút kim bạc ra, Chử Chấn Phong vẫn chưa tỉnh lại.
Trương Nhược Phi thấy cũng đã qua một lúc lâu, liền trở lại phòng phẫu thuật.
Tân Hoài An dặn dò anh ta vài câu, rồi lặng lẽ rời đi như lúc cô đến.
Qua hơn mười phút, Chử Chấn Phong mới từ từ tỉnh lại.
Trương Nhược Phi đứng ở vị trí ban nãy của Tân Hoài An, sắp xếp đồ dùng.
“Anh Chử, anh đã tỉnh rồi à, anh cảm thấy như thế nào?” Anh ta thuận mồm hỏi.
Trong đôi mắt đen của người đàn ông vừa mới bình phục ý thức lóe lên một sự ngỡ ngàng, anh chậm rãi ngồi dậy, cảm nhận trạng thái của cơ thể: “Dường như không có cảm giác gì đặc biệt”
“Lần đầu tiên châm cứu sẽ cảm thấy như vậy, hiệu quả sẽ thấy rõ hơn sau lần thứ hai” Trương Nhược Phi giải thích, sau đó lặp lại lời Tân Hoài An dặn dò trước khi rời đi, không sai một chữ nào.
Trong lúc lắng nghe, Chử Chấn Phong dường như suy nghĩ điều gì đó, đợi anh ta nói xong thì anh liền hỏi: “Vừa rồi…tất cả quá trình chỉ có một mình anh chữa trị cho tôi à?”
Vẻ mặt Trương Nhược Phi không thay đổi chút nào, gật đầu: “Đúng vậy, tôi dùng một phương pháp châm cứu đặc biệt mà tôi học được từ một bậc thầy châm cứu”
“Thật sao..” Chử Chấn Phong lẩm bẩm, lông mày khẽ cau lại, vẻ mặt phảng phất sự nghỉ ngờ.
Vừa rồi trong lúc ý thức mơ hồ, hình như anh nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, có vẻ cũng hơi quen thuộc.
Tuy nhiên, anh đã ngủ mê man trong suốt quá trình chữa bệnh và cũng không chắc liệu mình có thật sự nghe thấy giọng nói đó hay không.
Cũng không thấy có gì khác lạ trên vẻ mặt của Trương Nhược Phi, cho nên Chử Chấn Phong đành phải tạm thời xua tan nghỉ ngờ trong lòng.
Kế hoạch chữa bệnh mà Tân Hoài An sắp xếp cho Chử Chấn Phong là châm cứu ba lần trong vòng một tuần.
Hai lần trước đều dùng cùng một cách, đợi sau khi Chử Chấn Phong rơi vào trạng thái ngủ say, cô sẽ thay Trương Nhược Phi vào châm cứu.
Trong lần điều trị thứ ba, Trương Nhược Phi vẫn làm như trước, chuẩn bị một số thứ trước khi phẫu thuật.
Thuốc mê, nhang có lợi cho giấc ngủ.
Ánh mắt Chử Chấn Phong chậm rãi nhìn qua hai thứ này.
Trong lần điều trị trước, anh không nhịn được mà dấy lên nghi ngờ trong lòng, Trương Nhược Phi thì lại giải thích như thế này: quá trình điều trị khá là đau đớn, làm như thế này sẽ giúp cho việc điều trị suôn sẻ hơn.
Dù chấp nhận câu nói này nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một cảm giác kỳ lạ.