Lúc này Chử Chấn Phong mới đưa mắt nhìn về phía Tần Hoài An, anh chỉ nhìn thấy sắc mặt hờ hững của cô, và một dáng vẻ bình thản.
Anh nghĩ đến những chuyện xảy ra ở nhà họ Chử, lúc này ánh mắt anh chợt lóe lên, anh nói: “Tôi biết việc bà nội phát bệnh không liên quan gì đến cô. Từ trước đến nay, Gia Mỹ luôn nói chuyện như thế, lúc nào cũng thù địch với cô.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tần Hoài An khẽ nhếch khóe môi, cô đã quá quen với thái độ của Chử Gia Mỹ.
Chử Chấn Phong suy nghĩ một lúc rồi lại tiếp tục nói: “Vương Thanh Hà cô ta cũng chỉ vì lo lắng cho an toàn của bà nội nên mới dẫn đến việc phán đoán sai và xử lý còn sai sót. Chuyện này cô có thể hiểu được không?”
Tần Hoài An khẽ giật mình, sau đó cô suy nghĩ về mối quan hệ giữa Chử Chấn Phong và Vương Thanh Hà, cô công môi nói: “Tôi hiểu, đương nhiên là tôi hiểu rồi.”
Chử Chấn Phong bảo vệ tình yêu của mình, cô còn có thể ngăn cản được sao?
Thấy cô không có ý định nói tiếp nữa, trong lòng Chử Chấn Phong vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Kìm nén suy nghĩ trong lòng, Chử Chấn Phong ho một tiếng, sắc mặt lại trở lại bình thường rồi nói: “Lần này tình hình của bà nội rất nguy hiểm, nếu như không phải cô ra tay cứu chữa kịp thời, e rằng hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Tần Hoài An nhướng mắt nhìn anh rồi chớp chớp mắt.
Cô hiểu ý trong lời nói của anh… Ngay sau đó, chỉ thấy khoẻ môi của anh mấp máy, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Vì vậy, cảm ơn cô.”
Chử Chấn Phong lại thật sự nói lời cảm ơn cô!
Đây chính là lần đầu tiên.
Tần Hoài An cảm thấy có chút được yêu thương nhưng trong lòng lại lo sợ.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười gượng gạo nói: “Cũng không thể thấy chết mà không cứu được.”
Chử Chấn Phong cảm thấy có chút không hài lòng với câu nói ngang tàng của cô, đó là bà nội của anh mà! Sao cô có thể nói ra như thế, như thế cô ấy chỉ làm một việc bình thường?
Tuy nhiên, Tần Hoài An và bà nội căn bản không có mối quan hệ thân thiết, lẽ nào anh còn mong cô ấy giống với mình, đối xử thật lòng với bà nội?
Chử Chấn Phong cảm thấy suy nghĩ của mình thật nực cười, trong lòng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Vệ Nam bước về phía Chử Chấn Phong rồi nói: “Cậu Chử, bà chủ đã được sắp xếp ổn thoả rồi, ở phòng VIP chất lượng cao nhất.”
Chử Chấn Phong gật đầu, anh định qua đó thăm bà thì Vệ Nam lại nói: “Còn có một tin khẩn cấp, phía bên Hán Son…”
Chử Chấn Phong dừng lại, nhìn về phía Vệ Nam.
Vệ Nam hạ giọng, nói nhỏ bên tai anh vài câu, Vệ Nam nói xong, sắc mặt Chử Chấn Phong tối sầm lại, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên vẻ sắc bén.
Một lúc sau, anh nói với Tần Hoài An: “Bây giờ tôi có việc nhất định phải rời đi, bà nội vẫn cần có người chăm sóc, cô…”
Anh còn chưa kịp nói xong, Tần Hoài An đã vui vẻ gật đầu. “Không vấn đề.”
Dù sao thì cô cũng không muốn rời đi, cô vẫn còn chút chuyện phải làm, vừa hay cô có thể mượn cớ này để ở lại.
Chử Chấn Phong không ngờ rằng câu trả lời của cô lại ngắn gọn, quyết đoán như vậy, ánh mắt của anh đưa về phía gương mặt cô, anh nghĩ gì đó rồi nói: “Y thuật của cô quả thực rất tốt. Tuy rằng cuộc thi đó tôi không phải chủ tịch, nhưng tôi sẽ để ý đến cô.”
Nói xong, anh xoay người rời đi. Tần Hoài An nhìn bóng lưng người đàn ông đang sải bước rời đi, một lúc lâu sau cô mới định thần lại, cô khẽ cau mày.
Người đàn ông ấy… vừa mới động viên cô phải không?
Tần Hoài An lắc đầu, cô xoay người đi về phía cầu thang, cô quyết định trước tiên phải kiểm tra tình hình của bà Chử đã.
Cô còn chưa vào phòng bệnh thì đã nghe thế tiếng hét chống cự của Tổng Cẩn Dung: “Tôi sẽ không ở đây đâu! Chử Chấn Phong đâu rồi? Gọi cháu trai của tôi về đây… ai cho phép các người sắp xếp cho tôi nhập viện hả?” Khi Tần Hoài An bước vào phòng bệnh, các bác sĩ và y tá đều đứng một bên bất lực nhìn bà Chử, họ thấy bà Chử đứng lên từ giường bệnh, nhưng họ không dám bước tới ngăn cản.
Thấy vậy, Tần Hoài An nhảy mắt với bác sĩ và y tá, mọi người đều hiểu ý cô, lập tức rời đi.
Khi trong phòng bệnh không còn ai, Tần Hoài Thư mới lễ phép nói: “Bà nội.”
Tổng Cẩn Dung nhìn thấy cô, bà cũng biết rằng vừa rồi Tần Hoài An đã cứu thoát mình khỏi bờ vực sinh tử, vẻ mặt của bà đã thoải mái hơn rất nhiều, bà ngồi trên giường ôm chiếc chăn bông, buồn tẻ nói: “Chấn Phong đầu rồi?”
“Anh Chử vừa rồi có việc gấp nên đã về trước rồi ạ!”
“Thằng nhóc thối này, dám bỏ lại bà ở bệnh viện rồi chạy đi!” Tổng Cẩn Dung bực bội than thở.
Tần Hoài An bước tới bên cạnh bà, “Bà vẫn chưa đọc kết quả kiểm tra sức khoẻ phải không ạ?”
Khi nghe thấy Tần Hoài An nói vậy, sự chú ý của Tổng Cẩn Dung ngay lập tức rơi vào danh sách trên tay Tần Hoài An.