"Ta... ta... ta biết rồi. Sẽ... sẽ... sẽ không... không bò".
Và như thế, dưới yêu cầu cổ quái của Vương Chi và cơn đói cồn cào của mình, Tiểu Đinh Đang bắt đầu bước về phía trước.
Chân trái lên một bước... Chân phải lên một bước... Và...
"Bịch".
Tiểu Đinh Đang ngã.
Nhưng rất nhanh, cô bé lại lần nữa đứng lên rồi bước đi.
Một bước... Hai bước... Ba bước...
"Bịch".
Không bỏ cuộc, cô bé tiếp tục đứng lên... tiếp tục bước đi... và lại tiếp tục...
"Bịch".
Từ đằng xa, Vương Chi chứng kiến Tiểu Đinh Đang cứ đi hai ba bước lại ngã một lần thì lắc đầu tự hỏi:
"Nó đi như vậy thì chừng nào mới tới được đây nhỉ?".
"Thôi được rồi, nể tình ngươi đã theo ta bấy lâu, để ta hát một bài cổ vũ cho ngươi".
Ngẫm nghĩ trong giây lát, Vương Chi bắt đầu cất giọng:
"Đinh Đinh Đang Đang
Ngươi không phải vàng
Ngươi không phải bạc
Ngươi là lục lạc
Ăn no rồi ngủ
Ngày ngày thì cắn chủ
Không đủ sao còn bò
Là ơ í ơ ngươi bò
Sao bò mà chẳng đi
Là a í a ngươi bò
Là a í a con bò
Bò hoài mà chẳng đi
Bò hoài mà chẳng đi...".
Vốn đang nỗ lực tiến lên từng bước, Tiểu Đinh Đang nghe được bài hát của Vương Chi thì vội vàng hô lên:
"Vương... Vương Chi. Ta... ta... ta không phải... phải con... con bò".
Chẳng buồn để ý đến lời cô bé, Vương Chi tiếp tục nghêu ngao:
"Cà lăm cà lắp
Bước cao bước thấp
Lên non trồng bắp
Lên núi trồng cà
Ở nhà thì nuôi rắn
Ngày ngày thì nó cắn
Mà sao í ơ nó bò
Là bò mà chẳng đi
Là a í a nó bò
Là a í a con bò
Bò hoài mà chẳng đi
Bò hoài mà chẳng đi...".
"Ta... ta... ta không... không... không phải con... con... con...".
"Đinh Đinh Đang Đang
Ngươi không phải vàng
...".
Liên tiếp thanh minh rồi lại liên tiếp bị Vương Chi "vùi dập", trong lòng Tiểu Đinh Đang không khỏi có chút thương cảm. Cũng chẳng biết tự bao giờ, hai mắt cô bé đã đỏ hoe, xem dáng vẻ thì hẳn là sắp khóc tới nơi.
Thật lòng thì Tiểu Đinh Đang rất muốn dừng lại, rất muốn bỏ cuộc, thế nhưng cuối cùng thì cô bé đã không làm thế.
Vậy là dưới cái nắng chang chang, cô bé vừa thút thít vừa tiến về phía trước. Bộ dạng thật là khiến người nhìn mà thấy đau lòng.
...
Hơn nửa tháng sau.
Thiên Đan Phong, Đạm Tình Cư.
Như thường lệ, Lăng Tố lại đang ngồi thẫn thờ bên hồ nước quen thuộc. Mấy hôm nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều. Về nàng, về Vương Chi, về chuyện quá khứ, về việc tương lai...
Nàng cần phải làm gì đó để tâm có thể bình lặng lại. Nàng muốn kết thúc tất cả. Nàng muốn lòng mình không còn nghĩ đến Vương Chi nữa...
"Có lẽ ta nên đến gặp hắn thôi".
...
Gần Động Lăng Ba.
Vương Chi hiện đang nằm trên bãi cỏ, mắt nhìn ánh trăng treo nơi xa xăm.
Hắn đã nằm như vậy rất lâu, tính ra thì cũng được vài giờ rồi. Lúc này Tiểu Đinh Đang không có bên cạnh hắn. Cô bé đã ngủ rồi. Dĩ nhiên là không phải trong túi linh thú mà là trong động phủ của hắn.
"Hẳn là rắn con đã bị ta làm mệt lã rồi". - Khẽ nhếch môi, Vương Chi lẩm bẩm - "Cũng chẳng biết là nó có đang oán trách ta trong mơ không nữa".
Nhẹ lắc đầu, Vương Chi ngồi dậy, đang định đứng lên thì cả người chợt khựng lại. Hắn vừa nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Lăng Tố!
Nàng... đến tìm hắn ư?
Hơi mất tự nhiên, Vương Chi lên tiếng: "Trường lão...".
"Theo ta".
...
Ba giờ sau, tại một trấn nhỏ vô danh.
"Trưởng lão, chỗ này là?".
Đợi một đỗi vẫn chưa thấy Lăng Tố trả lời, trong lòng Vương Chi không khỏi mất mát. Hắn biết nàng vẫn chưa thể tha thứ cho hắn. Tất nhiên là hắn không trách nàng. Hắn không có tư cách đó. Hắn nợ nàng kia mà.
...
"Vương Chi". - Chẳng biết qua bao lâu, Lăng Tố rốt cuộc cũng chịu lên tiếng - "Ngươi có ước mơ không?".
Ước mơ?
Mặc dù không rõ tại sao nàng lại đột nhiên hỏi vậy nhưng Vương Chi vẫn thành thật trả lời:
"Ta cũng không biết có nên gọi nó là ước mơ không".
"Tại sao?".
"Vì... nó quá xa vời".
"Ngươi không có chủ kiến và cũng thiếu lòng tin".
Xoay người nhìn Vương Chi, nàng hỏi lần nữa:
"Ngươi có sợ chết không?".
"Ta... ta không biết".
Vẻ mặt chân thành, Vương Chi nói tiếp: "Nhưng mà... nếu là vì người mà chết thì, ta nghĩ là ta sẽ cam tâm tình nguyện".
"Cam tâm tình nguyện sao?".
Lăng Tố cúi đầu im lặng, chẳng nói thêm gì nữa.
Thật lâu sau, giọng nàng mới lại vang lên:
"Nếu vậy... ta sẽ toại nguyện cho ngươi".
Lời vừa dứt, Lăng Tố lập tức hướng Vương Chi đánh ra một chưởng.
"Ba!".
...
"Khục khục...".
Vương Chi đứng lên, đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, có chút chật vật lên tiếng:
"Người... thật sự muốn giết ta sao?".
"Ngươi hối hận?".
Hối hận ư?
Vương Chi thoáng tự hỏi mình, đáp:
"Nếu cái chết của ta có thể bù đắp phần nào những gì ta đã nợ người thì người cứ ra tay đi. Vương Chi ta cam lòng đón nhận".
Nói đoạn, Vương Chi nhắm mắt lại, im lặng chờ đợi. Hắn đã chuẩn bị điều này từ lâu rồi. Có lẽ đây là thứ đáng giá duy nhất mà hắn có thể trả cho nàng.
Suy nghĩ trong lòng Vương Chi là vậy, riêng Lăng Tố thì sao?
Nàng đang chần chừ. Tuy nhiên, khoảnh khắc ấy diễn ra không lâu lắm thì đã bị nàng kết thúc... bằng một chưởng. Nhưng lần này, thay vì ngực thì nàng lại đánh vào phần bụng dưới, ngay đúng vị trí đan điền.
"Ba!".
Rất nhanh, cũng rất mạnh, chẳng một chút nương tay, Lăng Tố đã đem đan điền của Vương Chi phá hủy. Triệt để phá hủy!
Đau. Đó là những gì Vương Chi đang cảm nhận. Nhưng ngoài đau thì hắn còn một cảm giác khác nữa: nghi hoặc.
Hắn không hiểu tại sao nàng lại hủy đi đan điền trong khi rõ ràng miệng bảo là giết hắn.
Nàng tính tha mạng cho hắn? Hay là muốn hành hạ hắn?
Hắn không xác định. Có điều rất nhanh, hắn đã có được câu trả lời cho mình.
Phía đối diện, Lăng Tố lại lần nữa điều động linh lực, kế đó, từ tay nàng, hai đạo linh quang đồng loạt xuất ra, đích tới thì chính là... hai chân Vương Chi!
Đối mặt với hai đạo linh quang kia, đừng nói bây giờ đan điền của Vương Chi đac bị hủy mà dù nó có còn nguyên vẹn đi nữa thì hắn cũng không cách nào ngăn cản được chúng.
Lăng Tố là ai?
Chính là một cao thủ Linh châu cảnh đệ cửu trọng hàng thật giá thật. Một khi nàng đã cố tâm thì Vương Chi há có thể ngăn nổi?
Hoàn toàn chẳng có tí bất ngờ hay ngoài ý muốn nào hết, hai chân Vương Chi đã bị trực tiếp đánh gãy!
Nhìn Vương Chi đau đến toàn thân run rẩy nhưng lại không hề hé răng kêu rên dù là một tiếng, sắc mặt Lăng Tố nhất thời biến đổi, có điều nó đã được nàng nhanh chóng giấu đi.
Giọng mang theo chút ưu thương, nàng nói:
"Vương Chi, vốn dĩ ta định sẽ tha cho ngươi, sẽ cố quên những gì đã xảy ra hôm đó...".
Hít vào một hơi, nàng tiếp tục:
"... Nhưng mà Vương Chi à... Ta không làm được. Ta không thể quên được dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Lòng ta đã bị ngươi làm rối loạn... Ngươi là tâm ma của ta. Nếu ngươi còn sống thì ta sẽ chẳng thể tiếp tục tu luyện được nữa. Vì vậy...".
"Vì vậy nên người muốn giết ta?". - Gượng ngồi trên đất, Vương Chi cố kìm nén cơn đau xé lòng mà thương cảm nói ra.
P/s: Tất cả kế hoạch đều đổ vỡ, ăn Tết xong có thể Levi sẽ chuyển nhà đi nơi khác. Tâm trạng hơi bất ổn nên không thể ra chương đều và cố định được. Nhưng mọi người yên tâm, Phù Thiên Ký sẽ không bị drop.