Một hôm, bà nội nói với nàng: ‘Trên đỉnh núi sau ngôi làng chúng ta có một cây cổ thụ ngàn năm, những ai tới đó cầu nguyện dưới gốc cây thì sẽ gặp được người tình trong mộng’.
Nghe lời khuyên của bà nội, nàng Cừu xinh đẹp lên đường tìm tới gốc cây nọ. Nàng đi hết ba ngày ba đêm, khi đói thì ăn cỏ non bên đường, khi khát thì uống sương đọng trên lá, sang đến ngày thứ tư thì tới được gốc cây.
Đây là một cây cổ thụ, rất to, cành lá xum xuê vươn ra che bóng cả một vùng rộng lớn, phía dưới gốc là thảm cỏ xanh non, trên tán lá thì phát ra tiếng chim ca rộn ràng, ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá, những giọt sương đọng lại trên lá lung linh như những viên kim cương.
Nàng Cừu non xinh đẹp tới quỳ trước gốc cây, nhắm mắt lại và cầu nguyện. Nàng mong mình gặp được một người tình biết yêu thương, biết chăm sóc, biết quan tâm, chia sẻ và an ủi, vui đùa với nàng... Cầu nguyện xong thì nàng cất cao tiếng hát, tiếng hát véo von vang xa khắp ngọn núi. Khi nàng cất tiếng hát thì tất cả tiếng chim đều ngưng bặt, các loài ong bướm đủ màu sắc bay lượn xung quanh...
Thêm ba ngày nữa trôi qua, ngày nào nàng Cừu xinh đẹp cũng cầu nguyện và ca hát...
**
Trên ngọn núi này, cách cây cổ thụ không xa, có một cái hang, trong cái hang có một con sói. Sói ta lớn hơn nàng Cừu mười mấy năm, nhưng vẫn còn là một con sói trẻ. Hôm đó, Sói nghe tiếng hát vọng lại thì biết là có kẻ tới nộp mạng. Sói bèn mon men tới gần nơi có tiếng hát, rón rén,... Bò lại gần gốc cây, nấp vào rồi hướng mắt nhìn nàng Cừu...
Nàng Cừu mập mạp, lông mượt, thật là đẹp, thật là hấp dẫn, đúng là trời cho mà... Sói ta nghĩ vậy và định xông ra. Nhưng đúng lúc này, nàng Cừu xinh đẹp cất lên tiếng hát. Bởi vì khoảng cách rất gần nên Sói ta ngay lập tức bị tiếng hát mê hồn nọ thu hút. Mọi ý nghĩ tan biến, Sói ta bất giác lim dim hai mắt, nằm nghe nàng Cừu xinh đẹp hát.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua, ngày nào Sói cũng mon men tới nghe nàng Cừu hát. Rồi một ngày nọ, Sói chợt phát hiện, rằng mình đã yêu nàng Cừu.
Đêm hôm đó, sau khi nghe nàng Cừu hát xong, Sói ta trở về hang, trên đường trở về, Sói ngước nhìn ánh trăng, hú lên: ‘Tại sao?! Tại sao?! Ông trời trêu ngươi ta sao?! Sao lại làm ta yêu say đắm một con cừu?!’.
...
Sói lầm lũi trở về. Nó biết nó không thể nào, bởi vì nó là sói, mà sói thì không thể sống chung với cừu... Nó đau buồn bước đi, ánh trăng chiếu cái bóng nó mờ mờ ảo ảo...
Mặt trăng trên cao, sau khi nghe thấy tiếng Sói hú lên cũng như nhìn thấy bộ dáng đau buồn nọ thì liền hiểu được tâm tình của Sói. Thế là mặt trăng quyết định giúp đỡ Sói. Mặt trăng lấy ánh sáng xung quanh mình dệt thành một bộ áo hình hài của loài Cừu rồi cho cơn gió thổi bay nó tới phía trước đường Sói đang đi...
Vốn đang lầm lũi, buồn bã bước đi thì Sói đột nhiên giẫm phải một thứ gì mềm mềm, quấn lấy chân. Sói cúi xuống thì phát hiện đấy là bộ da cừu. Sói vui mừng nhảy cẫng lên. Vậy là từ đây nó đã có cách tiếp cận nàng Cừu xinh đẹp.
***
Ngày thứ tư, sau khi hát xong, Cừu nằm lăn ra đám cỏ, chơi đùa với lũ bướm rồi ngủ quên tự lúc nào chẳng rõ.
Khi tỉnh dậy cô thấy có một chàng cừu đẹp trai khác đang ngồi bên cạnh, trong lòng liền âm thầm thốt lên: ‘Phải chăng lời cầu nguyện của ta đã ứng nghiệm, cảm ơn trời đất đã ban cho ta người tình như ý. Ôi! Ta thật hạnh phúc’.
Từ đó, Cừu và Sói mang lốt cừu vui vẻ bên nhau. Họ suốt ngày ca hát, nhảy múa, thật sự là rất hạnh phúc.
****
Hôm ấy trời đổ mưa, mưa càng lúc càng to.
Cừu và Sói đang cùng trú mưa dưới gốc cây cổ thụ thì bỗng nhiên, một ánh chớp rạch ngang trời.
Nàng Cừu sợ hãi ôm chặt lấy Sói. Chợt, một tiếng sấm nổ vang, tiếng nổ làm rung động mặt đất, thì ra thần sấm đã nhắm thẳng vào cây cổ thụ mà Sói và Cừu đang trú mưa.
Thế là một cành cây lớn bị đánh gãy, ngay phía trên đầu của Sói và Cừu. Nhưng, Sói đã kịp thời nhìn thấy được. Không chút do dự, nó vội vàng đẩy Cừu văng ra một bên. Đang cảm nhận hơi ấm từ sói thì bất ngờ bị đẩy ra, trong lòng nghi hoặc, Cừu vội mở mắt ra nhìn.
Ôi!
Trước mắt nàng Cừu, Sói nằm đó, cành cây to lớn đè ngang người. Nàng Cừu thét lên, chạy tới cố gắng kéo Sói ra, nhưng vô ích, cành cây quá nặng.
Sói ngước mắt nhìn nàng Cừu, nói: ‘Nàng đừng phí sức nữa, ta không ổn rồi, nàng đừng cố gắng nữa...’.
Cừu vừa khóc vứa nói: ‘Không! Nhất định ta phải cứu chàng, dù thế nào đi chăng nữa chúng ta phải ở bên nhau!’.
Sói hét lên: ‘Đừng! Không cần đâu! Nàng không đáng phải làm vậy’.
Nói xong thì Sói kéo mạnh lớp áo ngoài, hiện nguyên hình là sói. Sói nói: ‘Ta vốn không phải là cừu, ta là sói, nàng không cần phải cứu ta đâu’.
Lần này, Cừu bàng hoàng và hét lên một lần nữa, lui lại mấy bước. Cừu vừa khóc vừa nói, nước mắt trộn lẫn với nước mưa: ‘Tại sao? Tại sao chàng gạt ta?!’.
Sói thở từng hơi đứt đoạn: ‘Ta... Ta không gạt nàng... Bởi vì... Bởi vì ta yêu nàng... Không còn cách nào khác để gần bên nàng... Ta... Đành phải làm vậy...’.
Nói xong thì Sói gục xuống.
Cừu hét lên, chạy lại ôm lấy Sói: ‘Không! Chàng đừng bỏ ta mà đi! Ta yêu chàng! Cho dù chàng là sói hay là cừu thì ta vẫn yêu chàng...’.
...
Hôm đó Cừu khóc nhiều lắm, nước mắt trộn lẫn với nước mưa, nhưng Cừu vẫn cảm nhận được vị mặn của nước mắt đang chảy trên mặt mình.
Kể từ ấy, Cừu bỏ đi thật xa, đi đến nơi khác để quên đi ký ức đã làm tổn thương trái tim nàng...
*****
Cừu cứ lầm lũi bước đi...
Mãi cho đến một hôm, do mệt quá nên Cừu gục xuống, ngất đi.
Khi tỉnh dậy, Cừu thấy trước mắt là một tán cây thật lớn. Nơi đây quen quá, Cừu định thần một lát thì phát hiện, đây chính là nơi đã đem cho nàng niềm vui và cũng là nơi làm cho trái tim nàng tan nát. Cừu lại khóc, càng lúc khóc càng nhiều... Cừu khóc vì tủi thân, vì thương nhớ...
Cừu vừa khóc vừa trách cây cổ thụ: ‘Tại sao? Tại sao ngươi tàn nhẫn vậy? Ngươi đã mang chàng ấy đến bên ta, đã đem hạnh phúc tới bên ta, rồi lại chính người đã cướp chàng ấy đi, đã làm nát trái tim ta...’.
Cừu lại ngất đi...
******
Khi tỉnh dậy, Cừu thấy có một chàng cừu đang ngồi bên cạnh mình, vẫn cảnh tượng như xưa, như lúc ban đầu mới gặp. Cừu hỏi: ‘Có phải ta đang mơ hay không?’.
Sói khẽ vuốt tóc Cừu, mỉm cười, nói: ‘Không đâu. Là thực tế đấy’.
Cừu khóc: ‘Không phải chàng đã bị cành cây cướp đi sinh mạng rồi sao?’.
Cừu (là sói) nói: ‘Đúng. Ta đã chết. Ta thực sự chết rồi, và ta không còn là sói nữa. Hôm đó ta đã không còn thở và không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, nhưng linh hồn ta đã được gặp thần cây.
Thần hỏi ta: Vì một con Cừu, có đáng để làm như vậy không?. Ta đáp: Fhh1AZpy Vì người mình yêu, dù có hi sinh tính mạng con cũng cam.
Thần khen: Tốt lắm, vậy con hãy khoác lên mình tấm da cừu kia, còn sẽ biến thành Cừu thực sự, nhưng từ nay trở đi, con sẽ không còn được làm sói nữa, con chịu không?
Ta đáp: Để được bên cạnh nàng, con không ngại gì.
Và câu chuyện như thế đó, ta đã được bên nàng mãi mãi, chúng ta sẽ mãi mãi yêu nhau và không bao giờ xa nhau’.
Nàng Cừu xinh đẹp ngước đôi mắt lung linh nhìn lên bầu trời, ánh sáng xuyên qua tán lá thật lung linh, cơn gió thổi nhẹ qua làm cho tán lá rung rinh, tạo ra những âm thanh thật vui tai.
• Chú: Đây không phải câu chuyện ta nghĩ ra mà là tình cờ nhìn thấy trên mạng.
• Nhận thấy đây là một câu chuyện có ý nghĩa cho nên ta đã mạn phép đưa vào bài. Tất nhiên là không phải bê nguyên si vào. Thực ra ta đã chỉnh sửa một ít lỗi chính tả, rồi ngắt câu, dấu câu... Hơi mất thời gian, hơn nữa cũng không muốn “cải biên” quá nhiều và nhất là cộng thêm bản tính lười sẵn có nên ta gần như là chẳng thay đổi văn phong, câu chữ bao nhiêu. Vậy nên chắc là khi đọc có thể sẽ không được suông lắm...