...
Bên dưới những tàn cây rậm rạp, đám người Thi Quỷ, Lạc Lâm, Tiểu Kiều,..., tất cả đều đang có mặt. Riêng phần Cao Chính, hắn cũng là như vậy, hiện diện ở đây.
Khác với ban nãy, lúc này thần sắc Cao Chính đã bình thường trở lại. Những vệt máu, toàn bộ đều đã được lau đi tự khi nào. Có thể là tự nhiên, hoặc cũng có khi do cố tình ngụy tạo.
Cùng Thi Quỷ mặt đối mặt, Cao Chính nói:
"Hài nhi, Đoạn Trường Cổ trong người con tuy tạm thời chưa thể giải được, thế nhưng nếu chỉ dẫn của Hoan Vương là thật thì con cứ yên tâm, đợi khi ra khỏi chỗ này ta sẽ lập tức đi lấy Kim Cốt Thánh Thủy. Còn bây giờ...".
"Hài nhi, hãy để ta giúp con phá bỏ trói buộc từ cỗ lực lượng mà Hoan Vương đã lưu lại để kiểm soát lực lượng của con".
...
Đợi một lúc vẫn chưa thấy Thi Quỷ nói năng gì, Cao Chính đành chủ động:
"Hài nhi, có phải con vẫn còn hoài nghi, chưa chịu tin ta?".
"Những lời tiền bối nói không phải không đáng tin, chỉ là ta... không biết nên tin vào điều gì".
"Tiền bối... Con vẫn gọi ta là tiền bối...".
Khuôn mặt buồn bã, Cao Chính hít nhẹ một hơi, cười gượng:
"Không sao. Ta không ép con. Chúng ta đã chia cách quá lâu rồi...".
...
Chờ cho tâm tình bình ổn lại, Cao Chính mới bảo: "Hài nhi, con muốn gọi ta là gì cũng được, nhưng hãy để ta giúp con loại bỏ cỗ lực lượng của Hoan Vương kia. Được không?".
Một câu hỏi xin, là bởi tha thiết mong làm tròn bổn phận? Hay chỉ đơn giản đấy là tình phụ tử thiêng liêng, nỗi lòng một người cha muốn con mình được khoẻ mạnh, bình an?
Nhìn vào thái độ cùng giọng điệu ấm áp, chân thành của Cao Chính, quả thật không khó để chọn ra câu trả lời thoả đáng. Tiểu Kiều hiểu được, Lạc Lâm hiểu được, Khổng Lăng cũng hiểu được, ai nấy đều hiểu được, trừ Thi Quỷ.
Thi Quỷ, hắn từ chối thấu hiểu sự chân thành tha thiết ấy, cũng giống như cái cách mà hắn tránh đi hai tiếng "phụ thân" vậy.
Như hắn vừa nói. Thi Quỷ hắn thực tình là chẳng biết phải tin vào đâu, tin vào điều gì. Tâm trí hắn lúc này thật rất rối ren...
Na Trát từng bảo hắn, rằng hắn không có phụ thân; nếu có thì đấy cũng chỉ là kẻ thù bất cộng đái thiên. Chuyện năm xưa, hết thảy đều là dối trá, âm hiểm và đê hèn...
Khi ấy, hắn đã tin như vậy. Nhưng còn hôm nay... Rốt cuộc thì đâu mới là sự thật?
Cao Chính, y có cần thiết phải bịa chuyện lừa đối không?
...
"Công tử".
Giữa lúc Thi Quỷ còn đang khó nghĩ thì một bàn tay chợt vươn ra nắm lấy tay hắn, dịu dàng khuyên nhủ: "Người để tiền bối giúp đi".
"Phải đấy Tiểu Quỷ sư phụ, tiền bối cũng là có ý tốt". - Kế bên, Lạc Lâm cũng thêm vào.
Thi Quỷ lần lượt ngó qua hai nữ nhân của mình, tiếp đấy thì chuyển mắt lên người Cao Chính, thoáng do dự rồi cũng gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Cao Chính liền cười nhẹ, tâm tình xem ra đã tốt lên không ít.
"Hài nhi, hãy buông bỏ phòng bị".
Nói đoạn, Cao Chính bắt đầu thúc động linh lực, triển khai bí pháp...
...
Thời gian lặng lẽ trôi xuôi, theo đó, quá trình hoá giải cỗ lực lượng do Hoan Vương lưu lại trong người Thi Quỷ cũng dần đi đến hồi kết. Không nhiều, tính ra cũng chỉ khoảng nửa giờ có lẻ.
Kết quả đương nhiên là mỹ mãn. Tốt xấu gì Cao Chính cũng là đại tu sĩ hàng thật giá thật, dẫu tu vi có đang bị hạn chế thì so với Hoan Vương phẩm cấp vẫn rất nhiều sai biệt. Huống hồ trong người Thi Quỷ, cỗ lực lượng lưu lại kia, trải qua hơn trăm năm dài tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết cùng Càn Khôn Đại Na Di, đến nay nó đã suy yếu đi quá bảy tám phần. Cao Chính muốn cởi bỏ, thật bất quá là một cái nhấc tay.
"Hài nhi". - Đem linh lực triệt hồi, Cao Chính nói - "Con hãy tự mình kiểm tra xem có chỗ nào không ổn không".
Thi Quỷ gật nhẹ, bắt đầu vận công kiểm chứng...
Vài phút sau...
Mang theo gương mặt bình đạm, hắn mở miệng, giọng chẳng rõ buồn vui: "Sự trói buộc đã hoàn toàn được cởi bỏ. Bây giờ ta không cần phải vận hành theo pháp quyết của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết hoặc Càn Khôn Đại Na Di mới điều động được linh lực. Lực lượng huyết mạch... nó cũng như thế, đã tùy tâm sử dụng".
"Tốt quá!".
Mau mắn hơn tất thảy, Tiểu Kiều vui vẻ reo lên. Có thể thấy so với chính bản thân Thi Quỷ, Tiểu Kiều nàng còn mong đợi hơn rất nhiều.
Tất nhiên Tiểu Kiều nàng không phải người duy nhất có mong muốn. Lạc Lâm, Tiểu Vương, hay thậm chí kể cả Âm Cơ cũng ít nhiều trông đợi. Nhưng, đáng nói nhất thì vẫn là Khổng Lăng.
So với những người khác, tâm tình Khổng Lăng phức tạp hơn không ít. Sự chờ mong của nàng, nếu bảo dành cho Thi Quỷ chi bằng nói vì chính bản thân nàng sẽ thích hợp hơn.
Nên nhớ, Khổng Lăng nàng cũng giống Thi Quỷ, thân thể đều là bị Hoan Vương phong bế. Một khi Thi Quỷ được giải khai, vậy còn nàng, nàng cũng sẽ như thế chăng?
Thực lòng, Khổng Lăng nàng không muốn bỏ qua cơ hội này. Trái với Lạc Lâm, Khồng Lăng nàng chẳng thể nào thản nhiên sống cả trăm năm trong tình trạng bị phong bế được. Sự yếu đuối của nàng, nó đồng nghĩa với cái chết...
Mang theo ý nghĩ ấy, bằng ánh mắt trông đợi, nàng tiến lên phía trước, hướng Cao Chính nói ra:
"Tiền bối, đa tạ người đã cởi bỏ phong bế giúp phu quân".
...
Đơn giản chỉ là một câu nói, thế nhưng chính nó đã làm cho bầu không khí trở nên im ắng đi hẳn.
Lạc Lâm, Tiểu Kiều, Âm Cơ, Tiểu Vương,..., toàn bộ đều im lặng. Bọn họ thực sự vừa bị làm cho ngạc nhiên.
Khổng Lăng, nàng mới nói gì?
Phu quân? Nàng gọi Thi Quỷ là phu quân?
Đồng ý là nàng cùng Thi Quỷ đã nhiều lần "thân mật", quan hệ chả khác gì phu thê. Thế nhưng... cũng chỉ gần như. Đôi bên còn chưa có chính thức xác lập a!
Phu quân? Khổng Lăng nàng làm sao có thể tùy tiện gọi phu quân như vậy được?
"Rất không thoả đáng", đấy là suy nghĩ của Lạc Lâm và cả Tiểu Kiều. Cùng là nữ nhân của Thi Quỷ, các nàng nảy sinh chút ghen tuông âu cũng bình thường. Và như thế, chẳng ai bảo ai, hai cô gái đồng loạt đưa mắt liếc nhìn Thi Quỷ, xem chừng là đang muốn nghe một lời giải thích.
Tiếc thay, có chờ đợi cũng chỉ là vô ích. Thi Quỷ, hắn vốn không có ý định giải đáp điều gì. Quan tâm, hoạ chăng một người khác: Cao Chính.
Sau hồi lâu quan sát Khổng Lăng, Cao Chính cuối cùng cũng mở miệng:
"Tiểu nha đầu, tuy rằng ngươi đã cùng hài nhi ta nhiều lần song tu, giữa đôi bên đã phát sinh quan hệ, nhưng chung quy đấy cũng là do tình cảnh. Hai tiếng "phu quân" này, ngươi thực cảm thấy thích hợp?".
"Tiền bối, không giấu gì người, Khổng Lăng từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của mẫu thân, trong lòng chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm, đó là thay phụ mẫu giành lại những thứ vốn thuộc về họ. Tình cảm riêng tư, Khổng Lăng chưa bao giờ nghĩ đến, càng không tưởng tượng sẽ có ngày mình cùng nam nhân phát sinh quan hệ".
"Ngươi có vẻ không vừa mắt nam nhân".
"Tiền bối nói không sai, Khổng Lăng đối với nam nhân thực rất chán ghét".
Cố ý lại như vô tình liếc qua Thi Quỷ, Khổng Lăng nói tiếp:
"Thú thực ban đầu, ta đối với hắn rất căm hận. Ta đã từng nghĩ chỉ cần thoát khỏi Hoan Nhạc Thần Cơ, đợi giải khai xong phong ấn thì sẽ lập tức đem hắn giết đi...".
"Còn bây giờ?". - Một lần nữa, Cao Chính xen vào.
Khổng Lăng cũng chẳng cần nghĩ ngợi, đáp ngay: "Hai tiếng "phu quân" Khổng Lăng cũng không phải tùy tiện mà gọi. Một khi đã gọi, cả đời khắc ghi".
...
"Hay cho một câu "Một khi đã gọi, cả đời khắc ghi". Tiểu nha đầu ngươi quả nhiên đủ ý tứ...".
"Khục...".
Theo sau tiếng ho khẽ, Cao Chính tựa cười như không, thâm ý mà rằng:
"Tiểu nha đầu, nói nhiều như vậy, cũng hạ mình như vậy, hẳn không đơn giản chỉ để ta gật đầu thừa nhận đi?".
"Tiền bối, Khổng Lăng chưa hiểu ý người".
"Vậy sao?".
Chữ cuối cùng vừa ra thì ngay lập tức, Cao Chính liền động thủ. Tay hoá thành trảo, hắn vươn về phía trước, đem cổ Khổng Lăng bắt tới.