Lạc Lâm và Thác Đán, hai tên tu sĩ Linh châu nho nhỏ lại hết lần này đến lần khác tính toán với nhân vật cấp chân nhân, tin tưởng nếu đây không phải phủ thành chủ, không có thân phận, hậu trường thì chắc chắn hai người sớm đã phải chịu một kết cục bi thảm rồi.
Nhưng nói đi cũng nên nói lại, nếu chỉ là hạng người bình thường thì hai người há sẽ có gan dây vào chân nhân cấp?
Người có thân phận, có bối cảnh thì lá gan cũng sẽ lớn hơn người thường nhiều.
Tuy nhiên, lá gan lớn không đồng nghĩa trí tuệ cũng lớn.
Công bằng mà xét thì suy nghĩ, hành động của hai người các nàng, nó thật rất ngây thơ và ấu trĩ. Chân nhân là hạng nhân vật gì? Bọn họ đã tu luyện qua rất nhiều năm tháng, tầm mắt rất rộng, chỉ dựa vào năng lực của hai tiểu cô nương, muốn đối phó căn bản là si tâm vọng tưởng.
Đúng là Nghinh Tử vẫn luôn cả ngày đờ đẫn, dáng vẻ vô hồn, thế nhưng đấy cũng chỉ là hình thức bên ngoài. Thực chất nàng vốn đâu có ngốc, hành vi khác người cũng đâu có nghĩa tâm trí nàng có vấn đề. Mà cho dù có đi nữa thì vấn đề cũng là nằm ở khía cạnh khác chứ chẳng dính dáng gì đến năng lực suy nghĩ và hành động cả.
Tóm lại, những việc mà Lạc Lâm cùng Thác Đán đã và đang làm, hết thảy chúng đều là vô nghĩa. Mục đích của các nàng, nó chắc chắn là sẽ không bao giờ đạt được.
Bằng chứng rõ ràng nhất là lúc này, từ bên trong nhà, Lạc Lâm đã đi ra với một gương mặt đầy thất vọng xen lẫn mấy phần hậm hực.
Khỏi đoán cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Trăm phần trăm là nàng đã lại thất bại nữa rồi.
...
“Soạt”.
Đứng dưới gốc liễu thân quen, Thác Đán thấy Lạc Lâm trở về thì tiến lại, nhưng chưa kịp nói gì thì đối phương đã lên tiếng:
“Đừng có hỏi”.
Bực bội chưa tan, Lạc Lâm nói tiếp: “Chúng ta đi về”.
Nghe được câu nói này, trong lòng Thác Đán liền thở phào nhẹ nhõm. Từ nãy giờ cô bé đã rất khẩn trương lo lắng...
Mau chóng đem chiếc lọ nhỏ cùng trủy thủ đang cầm trong tay cất đi, Thác Đán nhấc chân theo sau người bằng hữu của mình rời khỏi Nghinh Tiên Hồ.
...
Cùng lúc, bên trong căn nhà phía xa xa, Nghinh Tử vốn đang ngồi im trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ chợt mở mắt, khẽ lẩm bẩm: “Đi rồi”.
Nói xong, nàng lại lần nữa đem đôi mắt vô hồn đóng lại.
...
...
Hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ lúc Lạc Mai Tiên ghé qua hồ Nghinh Tiên.
Suốt khoảng thời gian ba ngày vừa qua, Thi Quỷ vẫn luôn mê man bất tỉnh. Tuy nhiên, sự hôn mê này, có một nửa không phải bởi ảnh hưởng từ nhát kiếm do Lục Sát gây ra. Sở dĩ hắn hôn mê lâu như vậy, nguyên nhân là vì Nghinh Tử. Nàng đã cố tình tác động để hắn phải như thế.
Tại sao ư?
Đơn giản bởi điều đó sẽ giúp thuốc của nàng phát huy hiệu quả tốt hơn, giúp cơ thể hắn hồi phục nhanh hơn.
Và rồi hôm nay, khi mà thương tích trên người hắn đã hoàn toàn ổn định, theo cách ngược lại, nàng đã vừa làm cho hắn hồi tỉnh.
...
“Ưm...”.
Nằm trên giường, con mắt duy nhất của Thi Quỷ dần hé mở. Sau khoảnh khắc mơ hồ ngắn ngủi, hắn bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh.
Vẫn là chiếc bàn cũ, ghế cũ, tường cũ, hai kệ sách cũ, và cả người... Cũng là người cũ. Nơi này vẫn là căn nhà giữa hồ trong trí nhớ của hắn. Mọi thứ đều chẳng có gì thay đổi, trừ một thứ...
Chỗ của hắn, nơi hắn đang nằm, vị trí của nó đã khác rồi.
“Là giường của nàng ấy...”. - Tay vuốt nhẹ chiếc đệm mềm mại dưới thân mình, Thi Quỷ thầm nghĩ.
Một cách cố tình, hắn đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, nơi Nghinh Tử đang ngồi với đôi mắt nhắm nghiền.
...
Lát sau, khoảng mười phút có dư, rốt cuộc thì Thi Quỷ cũng thu hồi ánh mắt, thôi nhìn Nghinh Tử nữa.
Thân khẽ động, hắn chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu dùng nội thị thuật kiểm tra cơ thể.
Không mất quá nhiều thời gian, mắt hắn lại lần nữa mở ra.
Thở ra một ngụm trọc khí, hắn lẩm bẩm: “Ta hẳn là đã được điều trị rất tốt”.
...
Mang theo tâm cảm kích, Thi Quỷ rời khỏi giường, một đường đi thẳng về phía Nghinh Tử. Nhìn mỹ nhân đang nhắm nghiền mắt trước mặt, hắn cúi xuống nắm lấy cánh tay đang buông thả của nàng, nhẹ nhàng đặt lên đùi. Phải, hắn nghĩ rằng nàng đang ngủ.
Nhưng thực sự thì hắn đã sai. Nghinh Tử, nàng không ngủ. Ngay khi hắn vừa thu tay lại thì đôi mắt nàng đã liền mở ra.
Trong cái nhìn đờ đẫn vô hồn, nàng đột nhiên cong tay búng nhẹ.
“Phốc!”.
“Rầm!”.
Một trước một sau, một khe khẽ, một vang dội, hai âm thanh nối nhau vang lên. Cái đầu là sự va chạm giữa linh lực của Nghinh Tử cùng thân thể Thi Quỷ, còn cái sau thì là giữa thân thể Thi Quỷ cùng bức tường ở phía đối diện.
Mặc dù lực đạo cũng không đáng bao nhiêu, thế nhưng do bị bất ngờ nên Thi Quỷ còn chưa kịp làm ra phản ứng thì... Như vừa mới thấy.
“Khục khục”.
Ho nhẹ hai tiếng, từ trên thềm nhà, Thi Quỷ ngồi dậy, tiếp đó thì đứng. Thần sắc mờ mịt, hắn mở miệng:
“Nghinh Tử...?”.
Hắn thật là không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nghinh Tử, tại sao nàng lại đột nhiên động thủ với hắn? Lẽ nào chỉ vì vừa rồi hắn cầm tay nàng thôi ư?
Giữa lúc Thi Quỷ còn đang tự hỏi thì bên kia Nghinh Tử đã vừa đứng lên. Theo cách cũ, nàng đưa tay viết xuống hai chữ:
“Ngu ngốc”.
Hai chữ này, nếu đem so với trước đây, những dòng chữ khác mà nàng từng viết cho hắn thì quả đã sai biệt đi nhiều. Nó lớn hơn, ít nhất cũng là gấp đôi có lẻ.
Nhìn hai chữ nọ, Thi Quỷ nghĩ ngợi một lúc thì hỏi:
“Nghinh Tử, ngươi là đang nói đến việc ta dùng kiếm của Lạc Mai Tiên mà tự đâm vào người mình phải không?”.
“Ngu ngốc”. - Hồi đáp như cũ vẫn là hai chữ được cố tình viết to nọ.
“Ra là nàng ấy tức giận...”.
Giờ thì Thi Quỷ đã có thể hoàn toàn khẳng định. Hắn đã hiểu. Vừa rồi Nghinh Tử đột nhiên ra tay với hắn, nguyên nhân không phải vì hắn đã cầm tay nàng mà là bởi nàng tức giận vì hành động điên cuồng hôm đó của hắn. Nàng cho đó là một hành động ngu ngốc.
Nhưng thật là ngu ngốc sao?
Nếu như được lựa chọn lần nữa, Thi Quỷ hắn vẫn sẽ lại làm cái điều bị xem là “ngu ngốc” ấy. Chắc chắn.
Hắn và Lạc Mai Tiên, cả hai đang ở trong một mối quan hệ rất phức tạp. Nhìn bề ngoài thì hắn đang chịu sự khống chế của nàng, tuy nhiên, thực chất liệu có đúng như vậy?
Sống chết của hắn đúng là nằm trong tay nàng thật đấy, nhưng ở chiều ngược lại, mạng của Lạc Lâm - muội muội nàng - há lại không do hắn nắm giữ?
Trong khi đó, đối với Lạc Mai Tiên nàng, Lạc Lâm là cỡ nào trọng yếu?
Thi Quỷ hắn thừa hiểu tình cảnh của mình, cũng biết rõ mình đang nắm giữ những gì và có thể làm được gì, ra được bao nhiêu điều kiện.
Linh hồn khế ước ư? Lạc Mai Tiên tưởng liên tiếp gia tăng áp lực, dùng thủ đoạn lôi đình áp chế, cưỡng ép thì sẽ có thể buộc hắn phải ký?
Hôm đó, giữa Thi Quỷ hắn và Lạc Mai Tiên nàng, theo mặt nào đấy thì cả hai đang trong một cuộc chiến. Một cuộc chiến mà chỉ cần hắn tỏ ra yếu thế một chút, như vậy khẳng định sẽ lập tức bị Lạc Mai Tiên dắt mũi và cho vào tròng ngay. Vì lẽ đó nên hắn không thể nhún nhường. Tuyệt đối không thể nhún nhường!
Hắn cần phải cứng rắn. Hắn phải để cho Lạc Mai Tiên kia hiểu là bất kể nàng có làm gì đi nữa thì hắn cũng vẫn sẽ không chấp nhận ký kết Linh hồn khế ước.
Dùng Lục Sát tự đâm vào mình chính là cách chứng minh tốt nhất.
Điên cuồng? Nếu không điên cuồng thì hắn qua được Lạc Mai Tiên kia sao?
Nữ nhân kia, nàng ta không chỉ là một kẻ đa nghi thôi đâu! Ẩn bên dưới gương mặt kiều diễm mê người kia là một kẻ cũng rất điên cuồng đấy!
Hành động hôm đó của hắn, nó không phải tự sát, không phải ngu ngốc hay bốc đồng mà là một ván cược! Một ván cược mà hắn tin rằng mình sẽ thắng!
Hắn tin tưởng kể cả khi không có Nghinh Tử đi nữa thì Lạc Mai Tiên kia cũng nhất định đem hắn cứu về. Và sau lần này, hắn nghĩ là nàng cũng sẽ từ bỏ ý định cưỡng ép hắn phải ký kết Linh hồn khế ước.
Hắn tin sẽ là như vậy.
Còn bây giờ...