Chăm chú quan sát kẻ thù của mình từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu, Lạc Lâm hừ lạnh buông một câu:
“Tiểu Quỷ, đừng có tưởng ngươi bị thương thì ta sẽ tha cho ngươi”.
Thấy còn chưa đủ, nàng lại bồi thêm: “Ta là Tiểu Ma Vương a. Nói cho ngươi biết, ta đây rất là tàn nhẫn”.
“Từ xưa tới giờ, ở cái thành Đại La này vẫn luôn là Tiểu Ma Vương ta ức hiếp người khác chứ không ai dám hiếp đáp ta cả. Vậy mà ngươi...”.
“Hừ! Ngươi lại dám cắn ta a! Ngươi quá chán sống rồi!”.
Lạc Lâm nghiến răng nghiến lợi, trong đầu cố hồi tưởng lại tất cả những tác động tiêu cực mà Thi Quỷ đã gây ra cho mình cùng tỷ tỷ. Đương nhiên việc làm này cũng là có mục đích. Nàng cần được tiếp thêm lửa giận, có như vậy thì mới... Bớt đi cảm giác áy náy khi xuống tay.
...
Theo thời gian trôi qua, nhờ có “giải pháp” khác người của mình mà sự thù hằn Lạc Lâm dành cho Thi Quỷ đã tăng lên đáng kể. Nếu lúc nãy, thời điểm mới đặt chân tới đây ngọn lửa báo thù trong lòng nàng mới chỉ bập bùng nho nhỏ thì giờ phút này nó thật sự đã bốc lên ngùn ngụt.
Cơn giận của nàng, sự thù hằn của nàng, nó đã không chỉ đơn thuần là nằm ở bụng nữa, hiện nó đã bốc lên trên đầu luôn rồi!
Nhìn vào mặt nàng là sẽ thấy được ngay. Nó đã đỏ hồng hết cả lên rồi! Đầu nàng bây giờ chỉ còn thiếu mỗi khói nữa thôi!
Lòng trắc ẩn sớm đã bị ngọn lửa báo thù đè bẹp, với gương mặt đằng đằng sát khí, Lạc Lâm rút ra một thanh trủy thủ sắc lạnh vốn đã chuẩn bị sẵn rồi đưa nó lại gần Thi Quỷ.
Mắt nhìn chằm chằm vào tai phải hắn, nàng một tay vươn ra giữ lấy trong khi tay còn lại thì khống chế trủy thủ kê lên.
“Tiểu Quỷ, trước ta sẽ đem tai ngươi cắt xuống, sau lại cắt luôn cái mũi của ngươi. Tới chừng đó...”.
Trong cơn giận, Lạc Lâm cười lên quái dị: “Tới chừng đó a, ngươi sẽ trở nên rất là xấu xí, rất là khó coi. Ta xem ngươi sau này còn dám ra ngoài làm hại người khác nữa hay không...”.
Ý đã quyết, Lạc Lâm há miệng hút vào một ngụm lương khí, tiếp đấy thì dụng lực cắt xuống!
...
Kết quả...
Cái tai phải mà Lạc Lâm đã nhắm vào kia, giờ phút này nó... Vẫn còn dính trên người Thi Quỷ. Nguyên si lành lặn.
Lạc Lâm đã dừng tay? Lòng trắc ẩn của nàng vừa nổi lên kịp lúc?
Chẳng có lòng trắc ẩn nào ở đây cả. Sau khi hao tốn bao nhiêu là thời gian rồi lại âm thầm tự cổ vũ, gia tăng lửa giận các kiểu, Lạc Lâm nàng há lại dễ dàng buông bỏ như vậy?
Trắc ẩn cái khỉ gì chứ, nàng đã sớm đem nó đè bẹp rồi a.
Dừng tay không phải tự nàng, không phải do nàng muốn mà là bị người ngăn cản. Và kẻ đã vừa ngăn nàng lại kia, kẻ đó cũng chẳng đâu xa lạ, chính là vị tỷ tỷ mới ngồi bên cạnh cửa sổ lúc nãy.
Nghinh Tử, chính nàng đã cứu cái tai của Thi Quỷ.
Có lẽ vì bị bất ngờ quá đỗi nên lửa giận trên mặt Lạc Lâm đã sớm tiêu tán. Nhìn Nghinh Tử bằng ánh mắt mờ mịt khó hiểu, nàng nói:
“Nghinh Tử tỷ, tỷ... Tiểu Quỷ...”.
Mấp máy hồi lâu, rốt cuộc thì Lạc Lâm vẫn không thể thốt ra được một câu trọn vẹn. Nàng muốn nói nhưng nhất thời lại chẳng biết mình phải nói gì.
Nghinh Tử tỷ ngăn nàng? Nàng bảo vệ cho Thi Quỷ?
Tại sao chứ? Là vì nghĩa vụ?
Nhưng theo lời tỷ tỷ nàng thì Nghinh Tử chỉ có nhiệm vụ giám sát tránh cho Tiểu Quỷ kia trốn chạy hay xảy ra bất trắc kia mà. Hành động vừa rồi nàng định làm, xét ra thì nó cũng đâu có ảnh hưởng gì đến căn cơ, bất quá là khiến đối phương xấu xí đi một chút thôi.
Lại nói, đối phương chẳng phải cũng từng bị khoét mắt, cắt tay đó sao? Hôm qua còn bị tỷ tỷ thương tổn nữa...
Nhưng sao bây giờ khi nàng muốn trừng phạt hắn một chút thì lại bị ngăn cản chứ?
Lạc Lâm cảm thấy không thể hiểu được. Nàng cứ nghĩ Nghinh Tử sẽ đứng về phía mình. Vậy mà...
Như cũng hiểu được nỗi lòng của Lạc Lâm, đứng kế bên, Nghinh Tử buông cánh tay nắm trủy thủ của nàng ra, dùng linh lực phát âm:
“Lạc Lâm, ta sẽ không để ngươi thương tổn hắn. Về đi”.
“Nghinh Tử tỷ, tỷ... Chuyện này...”.
Giữa lúc Lạc Lâm còn chưa biết phải nói tiếp thế nào thì bỗng nhiên, xung quanh nàng bất ngờ xuất hiện một dòng linh lực ôn hòa, kế đấy, chẳng đợi cho nàng kịp làm ra phản ứng gì thì đã bị nó khóa chặt lại, một đường đưa thẳng ra khỏi nhà, bay khỏi Nghinh Tiên Hồ.
Và như thế, lần ghé qua này của Lạc Lâm đã kết thúc. Bằng một thất bại hoàn toàn.
...
...
Chiều hôm đó.
Địa điểm như cũ vẫn tại hồ Nghinh Tiên.
Bên bờ hồ, trên một cành liễu cao lớn, một bóng người hiện đang ngồi. Lại là Lạc Lâm.
So với ban sáng thì lúc này nàng đã có chút khác biệt. Trên người nàng, thay vì một bộ lam y bó sát thì nay đã đổi thành một bộ lục y. Sang trọng nhưng không quá cầu kỳ hoa lệ.
Một điểm khác nữa là nơi chân nàng. Nơi đó, giày cũng đã được thay đổi. Từ một đôi giày vải cổ thấp nó đã biến thành một đôi giày da cổ cao, lên tới gần đầu gối.
Lại nói, đôi giày da sẫm màu cổ cao mà Lạc Lâm đang mang này, ban đầu nó vốn chẳng phải của nàng. Nó thuộc sở hữu của một người khác. Người đó, so với Lạc Lâm thì tuổi có lớn hơn, tuy nhiên, nếu xét về hình thể thì lại nhỏ hơn không ít. Tên của nàng gọi là Thác Đán.
Đúng, chính là người bằng hữu tốt nhất của Lạc Lâm, con gái của Thác Bất Thế: Thác Đán. Đôi giày da cổ cao sẫm màu kia là cô bé đã mang qua cho Lạc Lâm. Cô bé mới vừa tặng nó sáng nay.
Hiện giờ, Thác Đán chưa trở về mà vẫn đang còn ở bên trong phủ thành chủ. Vị trí cụ thể thì cũng chẳng đâu xa, trên cây liễu ngay sát bên cạnh Lạc Lâm thôi.
Hôm nay, Thác Đán đã gầy đi rất nhiều. Bộ dạng so với hôm bị Lạc Mai Tiên cưỡng ép phải rời khỏi Lạc Hoa Viên thì quả kém xinh hơn không ít. Hẳn là khoảng thời gian vừa rồi cô bé đã không dễ dàng gì mà trải qua.
Thiết nghĩ nguyên nhân là vì chuyện của Lạc Lâm. Thác Đán, cô bé chắc chắn đã lo lắng rất nhiều cho người bằng hữu tốt nhất của mình.
May thay, giờ đây cô bé đã có thể ăn ngon ngủ yên. Lạc Lâm, người bằng hữu tốt nhất của cô bé hiện đã bình phục rồi.
...
“Lạc Lâm”. - Khoác bộ hồng y ngắn tay thon gọn, Thác Đán ngó sang người bằng hữu trong hình hài đại cô nương bên cạnh, nghi hoặc - “Chúng ta đến đây làm gì?”.
“Suỵt...”.
Để ngón trỏ lên miệng mình, Lạc Lâm khẽ giọng: “Thác Đán, ngươi nhỏ tiếng một chút”.
Hạ ngón tay xuống, nàng nói tiếp: “Lúc nãy ta đã có kể với ngươi rồi đấy. Tên Tiểu Quỷ kia, hắn đang ở trong căn nhà giữa hồ kia kìa. Chúng ta tới đây là để báo thù”.
“Báo thù?”. - Thác Đán lại càng nghi hoặc - “Vậy tại sao chúng ta không vào trong đó tìm hắn mà lại ngồi ở đây?”.
“Ài...”.
Lạc Lâm nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài phiền muộn: “Thác Đán, ngươi tưởng ta không muốn vào sao? Nói cho ngươi hay là hồi sáng này, trước khi ngươi tới thì ta đã vào trong đó rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để hạ thủ rồi. Đáng tiếc là cuối cùng...”.
“Ài...”.
Lại thêm một hơi dài phiền muộn, nàng tiếp tục: “Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra a”.
Và như thế, Lạc Lâm bắt đầu đem sự thể đầu đuôi kể lại cho người bằng hữu của mình nghe.
Kể xong, nàng lắc đầu ảo não: “Ta cũng không biết tại sao Nghinh Tử tỷ lại bảo vệ cho hắn như vậy nữa. Ta có thăm dò tỷ tỷ rồi, tỷ tỷ nói tỷ ấy cũng không có căn dặn Nghinh Tử phải bảo vệ hắn. Thật sự là rất khó hiểu...”.
Bên cạnh, Thác Đán nghĩ ngợi một chút thì chợt hỏi: “Lạc Lâm, Nghinh Tử ngươi đề cập có phải cũng là vị tỷ tỷ mà ngươi từng kể với ta không? Người mà ngươi nói là bằng hữu tốt nhất của đại công chúa ấy?”.
“Ừ, chính là Nghinh Tử tỷ đấy. Ta nghe tỷ tỷ nói trước kia Nghinh Tử tỷ tính tình rất tốt, thường hay giúp đỡ mọi người lắm. Nhưng sau đó... Không biết tại sao tỷ ấy lại trở nên cổ quái, bộ dạng lúc nào cũng đờ đẫn vô hồn, xa cách mọi người. Ta nhớ cả năm nay ta cũng chỉ mới gặp mặt tỷ ấy đúng ba lần thôi...”