Mai Tiểu Đóa cảm thấy quá ngoài sức tưởng tượng rồi. Mặc dù đã lường trước huyết long rất mạnh nhưng khủng bố tới tình trạng này thì…
Không cam lòng bại trận trước kẻ gạt người là Vương Chi, nàng lại tiếp tục trích ra một ngụm bổn mạng tinh huyết…
Kế đấy thì… những ngón tay thon liên tục thay hình đổi dạng. Nàng lại lần nữa kết ấn.
Ngay khi pháp ấn vừa hoàn thành, sau tiếng “Chấn” to rõ của nàng, trong linh quang chói lòa, Hoàng Kim Sư há miệng bắn ra một luồng sáng cực mạnh.
Chính là thứ đã hủy diệt Ma Thần lúc nãy.
Đối với luồng sáng cổ quái này, Vương Chi cũng chẳng dám xem nhẹ. Thứ có thể dễ dàng tiêu diệt Thần Ma Chi Ảnh thì chắc chắn không phải đơn giản.
Mãnh hổ săn mồi còn dốc toàn lực thì huống hồ là một đợt giao phong khó lường trước mặt. Với những gì đã âm thầm chuẩn bị trước khi pháp ấn của Mai Tiểu Đóa hoàn thành, tại thời điểm tiếng “Chấn” của nàng vang lên, miệng Vương Chi cũng đồng thời hô khẽ: “Diệt”.
Ngay tức khắc, thân ảnh huyết long liền há miệng đánh ra một quả cầu màu đỏ. Ban đầu, quả cầu này rất nhỏ, chỉ lớn bằng nấm tay, thế nhưng sau khi ra khỏi miệng huyết long thì nó bỗng đột ngột bành trướng, chưa đầy một cái nháy mắt thì bán kính đã tăng hơn mười thước có dư.
Và như thế, luồng sáng bắn ra từ Hoàng Kim Sư và quả cầu năng lượng đến từ huyết long, cả hai nhanh chóng va vào nhau.
“Ầm… ầm… ầm…”.
“… ầm… ầm…”.
…
Đó là một tràng âm thanh dữ dội. Những tiếng nổ hình thành từ đợt va chạm.
Chẳng có gì phải bàn cãi khi bảo rằng đây chính là lần giao phong ác liệt nhất, khiến người rung động nhất, so với đòn đánh cuối cùng của Vương Tuyết Nghi và Mộng Đoạn tại vòng đấu trước còn muốn khủng bố hơn nhiều.
Nếu như nói lực lượng bạo phát tại trận đấu giữa Mộng Đoạn và Vương Tuyết Nghi đã vượt qua mức cực hạn mà một tu sĩ Linh châu đệ thất trọng bình thường có thể đánh ra thì bây giờ, trong trận đấu này, những gì Vương Chi và Mai Tiểu Đóa thể hiện còn đi xa hơn thế nữa, đến mức khiến cho mấy đại nhân vật của Tứ Thiên Điện cũng không kiềm được cảm khái.
Nhưng, đó là chuyện của Tứ Thiên Điện, chẳng ảnh hưởng gì đến kẻ trong cuộc là Vương Chi và Mai Tiểu Đóa cả. Lúc này bọn họ không có thời gian đâu mà đi cảm nhận tâm tình của người khác. Ngay từ đầu, trong lòng họ vốn dĩ là chưa từng xem trọng nó, ở trận đấu này thì điều đó lại càng không.
Vương Chi đấu là vì muốn nhìn lại chuyện của hai mươi lăm năm trước; còn với Mai Tiểu Đóa, mục đích của nàng thì lại càng đơn giản hơn: đấu. Nàng muốn một trận đấu công bằng với Vương Chi. Thực lực của hắn đến cùng là đã đạt tới mức nào, sức mạnh của hắn rốt cuộc là đã cao được bao nhiêu, những điều đó… nàng muốn biết.
Tất cả đều là những cảm xúc cá nhân, tất cả đều phục vụ cho mục đích cá nhân.
Lợi ích tông môn?
Vương Chi thì chẳng cần đề cập, hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ mình là người của Hồng Diệp Cốc. Về phần Mai Tiểu Đóa, trong suy nghĩ của nàng thì lợi ích tông môn chỉ là một món quà đính kèm thôi. Nàng không để ý nhiều đến nó lắm. Điều nàng bận tâm bây giờ chỉ có một, rất cụ thể: Vương Chi.
Làm sao mà không bận tâm cho được chứ, hắn đã liên tiếp lừa gạt nàng a.
Suy nghĩ của Mai Tiểu Đóa chính là như vậy đấy. Vương Chi mà càng triển lộ thực lực thì nàng lại càng có cảm giác bị lừa gạt. Đừng nói tận mắt chứng kiến, chỉ nằm nghĩ tới thôi thì cũng đã đủ khiến tâm tình nàng trở nên tệ hại rồi. Thật sự là rất bực bội. Nàng… rất muốn đường đường chính mang hắn ra đánh cho một trận vì cái tội dám gạt mình. Tiếc rằng…
Thực lực nàng không bằng hắn, đánh thế nào đây?
Thậm chí là bây giờ, ngay cả chỗ dựa lớn nhất của nàng là Hoàng Kim Sư cũng đã vô lực phản kháng rồi, còn biết xoay chuyển ra sao nữa?
…
“Ầm”.
“Ầm”.
“Ầm”.
Nhìn Hoàng Kim Sư của mình bị huyết long xem như quả bóng không ngừng tung hứng, Mai Tiểu Đóa thật là uất đến sắp khóc.
Nàng biết là mình đánh không lại, nàng biết là mình nên nhận thua, nàng biết là…
Tất cả nàng đều biết, thế nhưng… nàng chẳng cam lòng một chút nào hết.
Tên Vương Chi đó rõ ràng là một kẻ gạt người. Thực lực của hắn mạnh như vậy mà lần đầu giao đấu lại cố tình tỏ ra yếu ớt, rồi còn giả đò bị tiếng hống của Hoàng Kim Sư chấn ngất nữa chứ…
Hiện tại thì sao?
Huyết long của hắn đang đánh cho Hoàng Kim Sư của nàng văng khắp bốn phía Anh Tiên Đài đấy!
Hoàng Kim Sư của nàng… từ xưa giờ có khi nào nó phải chịu cảnh thế này đâu chứ… Vốn dĩ oai phong là thế, hùng dũng là thế… vậy mà lúc này…
“Thu!”.
Không chịu đựng thêm được nữa, Mai Tiểu Đóa hét to một tiếng. Kế đấy, phía bên kia, thân ảnh thảm hại của Hoàng Kim Sư liền tan ra, hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng bay vào người nàng.
“Hức… hức…”.
Hai mắt đỏ hoe, Mai Tiểu Đóa cố kìm nén những giọt nước mắt đang sắp rơi xuống, cắn môi nhìn chằm Vương Chi, một lời không nói.
Thú thực thì dáng vẻ của nàng hiện giờ trông giống một thiếu nữ bị người ức hiếp hơn là một tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng có chiến lực kinh nhân. Thật là khiến người nhìn mà đau lòng, thương cảm…
Đáng tiếc, cái “người” đó lại không phải Vương Chi, mặc dù theo khía cạnh nào đấy thì hắn chính là kẻ đã ức hiếp nàng. Đôi mắt to tròn rướm lệ kia, bờ môi nhỏ xinh cắn chặt ấy, chúng dường như chẳng gây cho hắn bao nhiêu lực “sát thương”…
Gương mặt bình thản, hắn hướng Mai Tiểu Đóa cất tiếng:
“Sư tỷ, chịu thua đi”.
…
Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy đối phương hồi âm, Vương Chi lặp lại:
“Sư tỷ, ngươi không thể thắng được đâu, hãy chịu thua đi”.
Vẫn chẳng hồi âm.
“Sư tỷ…”.
“Gạt người!”.
Bị cắt ngang như vậy khiến cho Vương Chi hơi “bất ngờ”. Nhất là khi câu nói đầu tiên của Mai Tiểu Đóa lại là… hai chữ kia.
Gạt người?
Nó kết hợp với bộ dạng hiện tại của nàng sẽ rất dễ khiến người hiểu lầm đấy. Tuy rằng Vương Chi không mấy để ý nhưng cũng không có nghĩa là hắn thích nghe. Lại nói, đây cũng đâu phải là câu trả lời hắn cần.
“Sư tỷ, chịu thua đi”.
Vừa nghe cái giọng bất di bất dịch vang lên lần thứ tư ấy của Vương Chi, Mai Tiểu Đóa lập tức hét lên:
“Gạt người! Gạt người! Gạt người! Gạt người! Gạt ngươi!...”.
Có lẽ đây là câu nói dài nhất mà Mai Tiểu Đóa từng dành cho Vương Chi, dĩ nhiên nếu nó được xem là câu nói.
Riêng bản thân Vương Chi thì hắn cảm thấy nó giống một cách gọi hơn. Phải, một cách gọi và nó chẳng hề thân thiện hay trìu mến chút nào cả. Hắn rất không nguyện ý bị gọi, hơn nữa còn là một tràng như vầy.
Thế nhưng không nguyện ý là việc của hắn, Mai Tiểu Đóa ư, nàng muốn thế đấy. Giờ phút này trong lòng nàng đang vô cùng khó chịu, vô cùng nghẹn khuất. Nàng cần phải phát tiết.
Âm lượng giảm đi một chút, nàng nói, hay đúng hơn là hét tiếp:
“Đừng có gọi ta là sư tỷ! Ta không phải sư tỷ của ngươi! Ngươi cũng không phải sư đệ của ta! Ngươi là một tên lừa gạt! Là một kẻ gạt người!...”.
…
Trước những lời lẽ “buộc tội” của Mai Tiểu Đóa, Vương Chi lúc này có muốn cũng không thể bình thản được nữa. Thật lòng thì hắn vừa bị làm cho kinh ngạc một chút. Từ khi quen biết Mai Tiểu Đóa tới giờ thì đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng nói nhiều như vậy, hơn nữa còn là nhiều chữ khác nhau, từng tiếng rành mạch…
Tuy nhiên, ngoài kinh ngạc ra thì hắn còn có một cảm xúc khác nữa: nghi hoặc.
Đồng ý là hắn lừa gạt nàng, nhưng thiết nghĩ cũng không cần phải kích động như vậy chứ. Lại nói, hắn và nàng nào phải thân bằng quyến thuộc cái gì, đơn giản chỉ là đồng môn trên danh nghĩa thôi mà, việc gì nàng phải… Dáng vẻ hiện giờ của nàng trông rất giống một thiếu nữ bị tình lang lừa dối a…
“Nữ nhân thật khó lý giải”.
Sau cùng thì Vương Chi chỉ còn biết kết luận như thế. Vấn đề phức tạp này hắn không muốn nghĩ nhiều.