Pháp bảo Thi Quỷ vừa lấy ra kia, Mạc Tử Y thấy được, các Linh Đồ khác thấy được, Bát Đại Long Tướng thấy được, trăm ngàn quân binh đều thấy được, nhưng... Bọn họ không nhận thức, biết, duy chỉ một người: Kỷ Vương.
"Túy Linh Lung", đấy là danh tự vừa mới hiện lên trong đầu hắn.
"Lẽ nào là pháp khí mô phỏng?".
Nội tâm nghi hoặc, Lạc Ninh tập trung hơn vào cuộc chiến.
...
Sự chăm chú kia của Kỷ Vương, Thi Quỷ chưa quá bận lòng, dù đã vô tình bắt gặp. Đừng nói đối phương chỉ mới phỏng đoán, kể cả khi thật sự nhận thức Túy Linh Lung đi nữa thì lại thế nào? Trong mắt Thi Quỷ hắn Túy Linh Lung bất quá cũng chỉ là một kiện pháp khí mà thôi.
Tạm gác Kỷ Vương sang một bên, Thi Quỷ dồn gần như toàn bộ linh giác vào tiếng đàn của Lưu Túc và tên Linh Đồ nhân mã đại ác ma; sau tầm chục giây nhắm mắt đứng im nén chịu trong kết giới, hắn bất ngờ mở toang, tay cầm pháp bảo Túy Linh Lung giơ cao, lòng thầm hô: "Chính lúc này!".
"Ong... g... g... g...!".
Dưới ý niệm của Thi Quỷ, chiếc vòng ngọc kiểu dáng cổ xưa trong tay hắn tức thì đại phóng linh quang, nhất là ba chiếc chuông nhỏ được đính bên trên, sáng đến chói loà. Cùng với đó, ba tiếng ngân hoà quyện cất lên.
Không nhiều, chỉ một lần duy nhất rồi thôi; thời gian cũng là như thế, vài giây liền tắt. Nhưng, chính cái thanh âm gọn gẽ ấy, nó đã khiến Phá Hồn Khúc cực kỳ đáng gờm của Lưu Túc và tên Linh Đồ nhân mã đại ác ma phải dừng hẳn. Rung động hơn nữa là chính bản thân bọn họ cũng bất ngờ gánh chịu thương tổn, miệng trào máu tươi.
"Âm ba công kích, ta cũng biết dùng đấy".
Thi Quỷ vừa nói vừa đem kết giới triệt tiêu, hiên ngang lộ diện. Hắn lần lượt liếc qua các Linh Đồ, cuối cùng thì dừng trên gương mặt âm trầm của Mạc Tử Y.
"Ồ, Mạc Tử Y ngươi sao lại có bộ dạng nhăn nhó khó coi thế kia? Mới rồi ngươi chẳng phải rất vui vẻ, cười rất hả hê ư?".
Châm chọc. Rõ ràng là châm chọc!
Mạc Tử Y dù ngốc hơn nữa cũng nghe ra được. Hắn nghiến răng ken két, cánh tay thô kệch bắt đầu làm ra những động tác khó hiểu.
Rất nhanh, một pháp ấn được tạo thành.
Mà, nói thế cũng không đúng. Chẳng thể gọi là một được. Bởi lẽ trừ bỏ Mạc Tử Y thì các Linh Đồ khác, bọn họ cũng đã kết xong những ấn pháp tương tự.
"Đám tiện nhân các ngươi, xuống địa ngục hết cho ta!".
Lời Mạc Tử Y vừa dứt thì cũng là lúc pháp ấn trên tay hắn bành trướng; tám Linh Đồ khác, bọn họ cũng y như vậy.
Ấn nối ấn, trước - sau, trên - dưới, trái - phải, sự phong toả càng thêm thắt chặt. Nói gì người, dù là con muỗi cũng khó lòng bay lọt.
Kín kẽ, đấy là điều đang thấy. Tám pháp ấn kia, chúng liên kết với nhau tạo thành một kết giới đem Thi Quỷ và Âm Cơ triệt để bao bọc, khiến họ lâm vào cảnh chim lồng cá chậu, tùy thời đối mặt với công kích.
"Ha ha ha! Đứng trước Cửu Đại Linh Đồ lại dám khinh suất, đúng là ngu xuẩn!".
"Tiện nhân các ngươi, ta nói rồi. Hôm nay ta sẽ khiến các ngươi chết không toàn thây!".
Tâm ý đã hạ, Mạc Tử Y chẳng tốn hơi thêm nữa, nhanh chóng lấy từ giới chỉ ra một chiếc lọ nhỏ màu hồng, cao tầm bằng ngón trỏ, toan mở nắp ra dùng thì bất ngờ từ trong "lồng giam", Thi Quỷ cười giễu cợt:
"Ha ha... Mạc Tử Y à Mạc Tử Y, ngươi quả đúng như nữ nhân của ta miêu tả, là hạng tà dâm vô não, ngu đần bất trị".
Hả?
Vốn đang đứng gần Thi Quỷ, Âm Cơ nghe hắn thốt ra mấy lời ấy thì mặt mày nghi hoặc. Nàng nhớ là mình chưa bao giờ cùng hắn nói qua những lời như vậy hết a.
"Lúc nào rồi mà còn lôi ta ra để thêm dầu vào lửa chứ...".
Âm Cơ nàng và Thi Quỷ hắn hiện tại tâm linh căn bản là khác xa nhau một trời một vực. Nếu hắn tin tưởng, ngạo mạn bao nhiêu thì nàng lại khẩn trương, lo lắng bấy nhiêu. Thân giữa vòng vây kẻ địch, nàng bình tĩnh làm sao nổi? Lá gan Âm Cơ nàng thật sự là bé nhỏ và mỏng manh lắm...
"Khẩn cầu thiên địa thần minh cho chủ nhân hắn đừng có nói ngoa...".
"Khẩn cầu thần minh...".
...
"Nghiệt chủng!".
Giữa lúc Âm Cơ đang âm thầm vì mạng sống bản thân mà cầu nguyện thì bên này, sau tiếng quát vì tức nghẹn, Mạc Tử Y đem chiếc lọ nhỏ trong tay bắn ra, tiếp đấy thì hô:
"Bạo!".
"Oành... oành...!".
"Oành... oành...!!".
...
Pháp ấn nổ, kết giới tan, sót lại giữa không trung lúc này chỉ có một đám sương khói dày đặc màu hồng phấn. Đích thị thứ vừa xuất ra từ chiếc lọ mà Mạc Tử Y đã ném ra trước đó.
"Toái Cốt Miên Hoa Vụ", đấy là danh tự của nó. Kỷ Vương, hắn đã vừa mới gọi lên như vậy.
Vốn là người từng trải, lại có thân phận, Kỷ Vương hắn đối với thứ đồ vật kia khá am tường. Trước đây, hắn đã từng được kiến thức, thậm chí cũng từng sử dụng qua vài lần. Nó rất độc. Cực kỳ độc. Tới độ chỉ cần hít hoặc dính phải một chút xíu thôi thì thân thể liền bị ăn mòn, tan thành bụi phấn...
Ở độc vụ Toái Cốt Miên Hoa này, có một đặc tính làm làm Kỷ Vương hắn vô cùng ấn tượng, đó là càng bị linh lực tác động thì độc tố của nó sẽ càng lây lan nhanh hơn, trở nên cường liệt hơn. "Khủng bố" hai chữ này e cũng không đủ hình dung.
Một loại độc vụ đáng sợ nhường ấy, Mạc Tử Y kia vậy mà lại đem ra sử dụng lúc này? Nên nhớ là ở đây, ngoại trừ Thi Quỷ - Âm Cơ, hai địch nhân hắn muốn tiêu diệt ra thì vẫn còn hàng vạn quân binh khác. Phía đế đô thì chả nói làm gì, nhưng còn đại quân Ô Nha của Kỷ Vương hắn?
"Đồ thứ rác rưởi ngu si đần độn!".
Tức giận mà mắng một câu, đứng sau bức tường linh lực do pháp bảo của Bát Đại Long Tướng dựng lên, Kỷ Vương Lạc Ninh khẩn trương động thần niệm gọi từ giới chỉ ra một chiếc hồ lô màu tím với những làn kim văn uốn lượn dọc quanh thân. Hắn giơ chiếc Tử Kim Hồ Lô nọ lên, miệng nhẩm pháp quyết, đang tính đem Toái Cốt Miên Hoa Vụ thu lấy thì động tác bỗng ngưng.
Phía bên kia, trên không trung, đám sương khói dày đặc màu hồng phấn nọ đang dần rút đi. Hoặc là nói, nó đang bị hút lấy.
Khỏi đoán cũng biết, người đã tác động dĩ nhiên là Thi Quỷ.
...
Cứ thế, nhanh chóng và gọn gàng, trước ánh mắt khó tin của Mạc Tử Y và tám đại Linh Đồ, Toái Cốt Miên Hoa Vụ - một trong những thứ vũ khí lợi hại nhất của Mạc gia - dần thu nhỏ... thu nhỏ..., cuối cùng thì triệt để tiêu biến.
"Khè khè...".
"Khè khè...".
Ngước nhìn con rắn chín đầu chẳng biết xuất hiện tự khi nào, Mạc Tử Y gần như hoàn toàn bất động; trên mặt, mắt ngưng không chớp.
Y như hắn, tám đại Linh Đồ khác cũng là như thế, kinh đến ngây dại.
Bị nhốt trong Cửu Linh Thiên Sát Ấn, hứng trọn một đòn bạo liệt, lại cộng thêm Toái Cốt Miên Hoa Vụ phủ giăng, Thi Quỷ kia vậy mà vẫn bình an vô sự, thậm chí ngay đến một vết xước cũng không tìm thấy. Đối phương hiện ra với tư thế chân đạp đại xà, hiên ngang lẫm lẫm, rất mực điềm nhiên... Điềm nhiên tới mức kiêu ngạo.
Mạc Tử Y, tám Linh Đồ khác, tất cả đều chẳng một ai ngờ được sự thể lại thành ra như vầy. Kết quả này, nó khác quá nhiều so với mường tượng rồi.
...
Tương tự đám người Cửu Đại Linh Đồ, chỗ quân đội Oa Nha, Bát Đại Long Tướng cũng đồng dạng rung động. Nhưng trên tất thảy, kẻ đang bị tác động nhiều nhất ở đây lại không phải Bát Đại Long Tướng hay ngàn vạn quân binh Oa Nha mà là chỉ hy của bọn họ: Kỷ Vương.
Tuy nhiên, khác với mọi người đang tập trung vào người Thi Quỷ, khiến Lạc Ninh hắn chú ý là một thứ khác: con rắn chín đầu mà Thi Quỷ đang ngự.
Cửu Kỳ Đại Xà, chắc chắn là Cửu Kỳ Đại Xà - hoá thân của Túy Linh Lung!
Nếu như lúc nãy, thời điểm nhìn thấy Thi Quỷ gọi ra chiếc vòng ngọc phong cách cổ xưa nọ, Lạc Ninh chỉ cho rằng đấy là một kiện pháp khí mô phỏng theo Túy Linh Lung thì bây giờ, hắn khẳng định đấy đích xác là bản thể Túy Linh Lung chân chính.
Ngạc nhiên?
Lạc Ninh hắn đâu chỉ là ngạc nhiên. Hơn tất thảy mọi diễn biến phát sinh từ nãy tới giờ, hắn đang hết sức để tâm...
Túy Linh Lung - bổn mạng pháp bảo vốn đã tuyệt tích hơn mười vạn năm của Ái Hậu Sa Kỳ Nhi, nó vậy mà lại xuất hiện ở đây, thung lũng Ai Tư này. Đáng nói hơn lại còn nằm trong tay của một tên Dị Chủng...
"Thiên Vu tộc sớm đã bại vong, Túy Linh Lung vì sao hôm nay lại bỗng nhiên hiện thế? Tiểu tử Thi Quỷ kia và Thiên Vu tộc đến cùng là có liên hệ gì?".
"Không lẽ nào năm đó Hoan Vương - Ái Hậu còn lưu lại một nước cờ nữa?".
Liên tiếp là những nghi vấn. Chỉ là câu trả lời, Lạc Ninh hắn còn chưa tìm ra được. Suy đoán của hắn, nó cần được kiểm chứng. Bởi Thi Quỷ.
Trong lòng đã có chủ ý, Lạc Ninh ngưng thần theo dõi.
Kể từ thời khắc này, cái hắn xem sẽ không phải là một màn kịch nữa...