Cùng lúc, tại Lạc Hoa Viên.
Bên ngoài khu vườn, trên một cành cây hiện có một thân ảnh đang ngồi lặng lẽ. Là một cô gái.
Cô gái này rất đẹp, hay chính xác hơn phải nói là cực kỳ xinh đẹp, thậm chí nếu đem so với nữ nhân diễm tuyệt vô song Lạc Mai Tiên thì cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Khiến người ấn tượng ở nàng có rất nhiều, đơn giản là bởi những bộ phận trên thân thể nàng, nơi nào cũng đều rất cuốn hút, rất hấp dẫn... Từ khuôn mặt tinh mỹ, làn da trắng nõn, đôi mắt hồng ẩm ướt, làn môi xanh thơm nồng dụ hoặc cho đến bộ ngực ngạo nhân, bắp đùi tròn trịa, chân dài miên man,..., mỗi chỗ đều toát lên vẻ gợi cảm mê người, mị tận xương cốt...
Mặc dù hiện giờ trên người nàng chỉ khoác lên một bộ đồ màu đen đơn giản, thuần túy không hoa văn họa tiết, tuy nhiên, nó cũng chẳng khiến nhan sắc nàng lu mờ đi tí nào, trái lại, với kiểu dáng bó sát, thân hình lồi lõm tuyệt mỹ của nàng càng thêm nổi bật, càng thêm cuốn hút...
Xinh đẹp, mị hoặc là vậy, ấy thế nhưng thần sắc của cô gái thì lại... Trông thật tệ. Lạnh lẽo, vô hồn... Nhìn nàng cứ như thể một pho tượng, một người đã chết...
...
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc thì bầu không khí tĩnh lặng xung quanh cô gái cũng bị phá tan. Người tác động đương nhiên không phải bản thân nàng. Thác Đán, cô bé mới chính là kẻ đã xua đi sự trầm lắng.
“Lạc Lâm!”.
“Lạc Lâm! Ta tới thăm ngươi đây!”.
Đứng ngoài Lạc Hoa Viên, ngay bên dưới gốc cây mà cô gái lạ lùng kia đang ngồi, Thác Đán hướng vào bên trong, liên tục gọi lớn.
Phải, cô bé không hề phát giác ra sự có mặt của cô gái kia, bất kể bản thân đã là một cao thủ Linh châu cảnh và khoảng cách đôi bên rất gần đi nữa.
Chẳng hay chẳng biết, Thác Đán tiếp tục gọi: “Lạc Lâm! Ngươi mau ra đây đi!”.
“Lạc Lâm...”.
...
“Kỳ quái. Lạc Lâm sao lại không ư hử gì hết nhỉ? Ta gọi lớn như vậy, có ngủ thì cũng phải thức dậy rồi chứ...”.
“Lẽ nào là vì thương tích...”.
Cho đến bây giờ Thác Đán còn chưa biết sự thật, cô bé vẫn đinh ninh rằng Lạc Lâm đang bị thương. Lúc nãy, trước khi đến đây, cô bé vốn định sẽ ghé qua căn phòng rộng rãi mà mình đã tới hôm qua; Nhưng là còn chưa kịp đi tới thì cô bé đã gặp La La, đối phương bảo rằng Lạc Lâm hiện không có ở đó, nói Lạc Lâm có lẽ đang nằm tịnh dưỡng ở Lạc Hoa Viên, và đó chính là lý do vì sao cô bé lại xuất hiện ở đây lúc này.
Tất nhiên, trước khi đi tới đây Thác Đán cũng đã hỏi qua La La về tình trạng của Lạc Lâm, câu trả lời nhận được thì không khác bao nhiêu so với những gì hôm qua chính miệng Lạc Lâm nói với Ny4aAtlf cô bé. Vết thương trên mình người bằng hữu tốt nhất của cô bé đã ổn, tịnh dưỡng một thời gian sẽ mau chóng bình phục, đấy chính là câu trả lời cô bé nhận được.
Khỏi phải đoán, những gì mà tì nữ La La nói, chúng khẳng định chẳng thể nào là sự thật được. Thực ra tất cả đều chỉ dựa theo hoàn cảnh, căn cứ vào cuộc đối thoại giữa Thác Đán và tiểu công chúa Lạc Lâm hôm qua mà ứng biến thôi. Làm tì nữ bao nhiêu năm, chút “bản lãnh” đó La La có thừa. Nàng biết mình nên nói và không nên nói những gì...
Về phần Thác Đán, hết thảy những điều đó cô bé đều chẳng hề hay biết. Không phải do cô bé quá ngốc mà vì cô bé tin tưởng. Cô bé tin Lạc Lâm, tin người bằng hữu tốt nhất của mình. Và cũng chính bởi lòng tin ấy mà giờ phút này trong dạ cô bé mới cảm thấy lo lắng.
Từ nãy giờ cô bé đã gọi nhiều lần nhưng Lạc Lâm vẫn chưa hồi âm lại, nó khiến cô bé nảy sinh ngờ vực, cõi lòng bất an. Đấy là một loại trực giác...
Có điều, trực giác chẳng riêng mình Thác Đán mới có, ở đây, ngay lúc này, một người khác cũng đã nảy sinh nghi hoặc. Chính là cô gái ngồi trên cành cây kia.
Mà không, hiện tại nàng đã chẳng còn ở trên cây nữa. Thân ảnh nàng đã biến mất rồi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vốn đang bên ngoài Lạc Hoa Viên, loáng một cái nàng đã tiến vào, đến khi hiện thân thì đã ở bên trong căn nhà nhỏ xinh được dựng từ gỗ Bạch Trầm Hương nọ.
Từ trước tới nay, kể từ khi Lạc Hoa Viên được định danh, nó đã trở thành cấm địa của phủ thành chủ, ngoại trừ hai tỷ muội Lạc Lâm và Lạc Mai Tiên ra thì thì chỉ duy nhất một người được cho phép có thể tự tiện ra vào. Người đó chẳng phải ai khác, đích thị là cô gái vừa xuất hiện bên trong căn nhà nhỏ.
Thế nhưng, một cách chính xác nhất, đây lại là lần đầu tiên nàng tiến vào Lạc Hoa Viên. Kỳ lạ, hẳn là có một chút.
...
Trước mắt cô gái lúc này, trên chiếc giường rộng rãi, tiểu công chúa Lạc Lâm vẫn còn đang say ngủ, hay ít ra khi người khác nhìn vào sẽ cho rằng như vậy. Nhưng cô gái thì không. Với tu vi Linh anh đệ tứ trọng của mình, nàng đã phát hiện ra điều bất thường.
Tựa như u linh, chớp mắt, thân ảnh nàng đã tiêu thất rồi lập tức hiện ra ngay bên cạnh chiếc giường. Cùng với cái cúi người, cánh tay nàng cũng được đặt lên người tiểu công chúa Lạc Lâm. Linh lực, thần thức, cả hai nhanh chóng được điều động...
...
Trong khi đó, bên ngoài Lạc Hoa Viên.
Thác Đán gọi lớn thêm mấy tiếng nữa mà vẫn chẳng thấy bên trong có phản ứng gì thì dạ lại càng thêm nôn nóng bất an. Không kịp nghĩ nhiều, cô bé nhanh chóng thả ra thần thức kiểm tra. Dẫu sao thì vườn hoa anh đào trước mặt vốn là cấm địa, chưa được sự đồng ý của đại công chúa Lạc Mai Tiên thì cô bé cũng chẳng dám tiến vào. Bất kể cô bé có là bằng hữu thân thiết nhất của tiểu công chúa Lạc Lâm đi chăng nữa thì quy tắc vẫn cứ là quy tắc, không thể làm bừa.
Dùng thần thức để tra xét chính là phương án tốt nhất lúc này.
Những tưởng với thần thức mạnh mẽ của cao thủ Linh châu cảnh của mình, Thác Đán sẽ mau chóng nắm rõ hoàn cảnh bên trong thì không, một sự cố đã vừa xảy ra. Thần thức của cô bé tiến vào còn chưa được bao nhiêu thì đã đụng phải một lực lượng vô hình và lập tức bị nó công kích đánh ngược trở về. Đòn công kích ấy thật sự rất mạnh, lại cộng thêm yếu tố bất ngờ không kịp phòng bị, Thác Đán đã gần như bị nó hạ gục ngay tức khắc. Sau một tiếng “A” hoảng hốt, cả người cô bé đã ngã nhào ra sau, máu trào khóe miệng, hôn mê bất tỉnh.
Chính tại thời điểm Thác Đán ngã xuống ấy, từ bên trong căn nhà nhỏ, cô gái nọ đã đi ra, dĩ nhiên là với một phương thức di chuyển quỷ dị khác thường.
Không giống ban nãy, thay vì một mình thì hiện giờ cô gái xuất hiện với một người nữa trên tay. Khỏi phải nói, đang được nàng bồng, ngoại trừ tiểu công chúa Lạc Lâm ra thì làm gì còn ai khác.
Liếc qua Thác Đán, cánh tay cô gái khẽ chuyển, chẳng rõ bằng cách nào nhưng loáng một cái thì cơ thể cô bé đã nằm gọn trong tay nàng.
Và như thế, hai tay giữ lấy hai tiểu cô nương, thân ảnh cô gái lại một lần nữa tiêu thất...
...
Lát sau.
Gần tòa chính điện, bên trong căn phòng rộng rãi dành riêng cho tiểu công chúa Lạc Lâm, đồng thời cũng chính là nơi hôm qua cô bé đã bày trò diễn kịch.
Nếu hôm qua, sau khi bị Thác Đán làm hư hại đôi chút thì hôm nay, toàn bộ căn phòng đã khôi phục lại trạng thái nguyên vẹn. Không chỉ cánh cửa mà tất cả những vật dụng khác đều là như vậy...
Bên trên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng lúc này có hai người đang nằm, đích thị là Lạc Lâm và Thác Đán vừa bị mang đi khi nãy. Về phần cô gái – người đã mang họ đi, nàng hiện cũng đang có mặt. Tuy nhiên, nàng không phải người duy nhất ngoài hai tiểu cô nương đang hiện diện ở đây. Chính xác thì nhân số bên trong căn phòng hiện tại là bốn, người thứ tư cũng chẳng ai xa lạ, chính là vị thánh đan sư duy nhất của Đại La: Độc Cửu.
Lẽ dĩ nhiên, sự xuất hiện của Độc Cửu không thể nào là ngẫu nhiên trùng hợp được. Hắn đến đây là vì có người đã chạy tới tìm.
Mặc dù Đại La Thành có không ít đan sư nhưng bước vào thánh cấp cũng chỉ có mỗi mình Độc Cửu, hơn nữa trước nay theo dõi, chữa trị cho tiểu công chúa vẫn luôn là hắn, vậy nên việc cô gái tới tìm hắn cũng là lẽ thường.
Về phần mình, ngay khi nghe cô gái thông báo tiểu công chúa xảy ra chuyện, Độc Cửu một lời chẳng nói, lập tức theo chân nàng chạy tới đây ngay. Sự khẩn trương của hắn không đơn thuần là vì bản thân tiểu công chúa Lạc Lâm mà còn vì đại công chúa Lạc Mai Tiên. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ trong lòng đại công chúa thì tiểu công chúa là cỡ nào quan trọng. Nếu bảo tiểu công chúa là một nửa sinh mạng của đại công chúa cũng thật không quá chút nào...