Đúng vậy, nàng đã biết. Ban sáng, sau khi đem cánh tay kia về, nàng vốn định sẽ mau chóng mang nó đi gặp người của Nhược Lan Đế Quốc làm vật chứng minh lời nói rồi tiến hành thỏa thuận với đối phương về việc dùng Vương Chi để đổi lấy sự cứu chữa cho muội muội mình. Trong lúc vô tình, nàng đã mở chiếc hộp ra xem lại cánh tay, đồng thời cũng là vật chứng minh kia, nào ngờ...
Hiện ra trong tầm mắt nàng lại không phải cánh tay nhân loại mà là của Dị Chủng - những kẻ thậm chí còn chẳng được công nhận thân phận, giống loài.
Thú thực là lúc ấy Lạc Mai Tiên nàng đã rất bất ngờ, xíu nữa thì đã sốc nhẹ.
Nàng có tưởng tượng thế nào cũng không thể ngờ được kẻ thần trí bất ổn mà mình hiện đang giam giữ lại là một Dị Chủng thay vì thân phận nhân loại như đã nhận định trước đó.
Cảnh tượng sinh linh tận diệt cùng thứ lực lượng kỳ bí ẩn chứa trong thần hồn kia vốn đã đủ làm dấy lên vô số hoài nghi rồi, thế mà lại còn thêm cả thân phận Dị Chủng ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc nhân loại, đáng nói hơn nữa là lớp vỏ này đã rất dễ dàng qua mặt chính Lạc Mai Tiên nàng và Độc Cửu - hai vị chân nhân Linh anh đệ tứ trọng hàng thật giá thật. Tại thế giới đầy rẫy thần thông thuật pháp, thiên biến vạn hóa này, chuyện lạ vốn không hiếm, có điều, nếu liên tiếp xuất hiện trên cùng một người thì nó đã chẳng đơn thuần là “chuyện lạ” nữa rồi.
Hoài nghi, ngờ vực, thậm chí có cả lo lắng bất an, mang theo tâm tình phức tạp ấy, Lạc Mai Tiên đã định đến gặp Vương Chi. Chỉ là... Còn chưa kịp bước ra khỏi căn nhà ở Lạc Hoa Viên thì tình trạng muội muội nàng bỗng nhiên trở nên bất thường. Huyết dịch biến đổi và bạo phát một cách dữ dội, tiếp đến thì sinh cơ cũng triệt để tắt lịm...
Về chuyện xảy ra sau đó, thiết nghĩ không cần phải nhắc lại nữa.
...
Trở lại việc chữa trị cho Vương Chi.
Lúc này, sau một giờ điều trị, Độc Cửu cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Cánh tay bị cắt lìa của Vương Chi hiện đã được nối lại, hơn thế nữa, hai vết thương nơi chân của hắn do bị Lạc Mai Tiên dùng linh khí hóa thành tiểu kiếm đâm xuyên cũng là như vậy, đã được xử lý tốt.
Với trình độ của một thánh đan sư, Độc Cửu dĩ nhiên đã chẳng hề để xảy ra sai sót gì. Tuy nhiên, điều khác thường thì không phải không có. Và nó phát sinh trên chính cánh tay đã bị cắt lìa của Vương Chi.
Sau khi được Độc Cửu nối liền với cơ thể, cánh tay nọ đã biến đổi. Từ hình dạng mang đậm nét ma nhân với vẻ cứng rắn và sắc nhọn trước đó, nó đã dần chuyển biến, rất nhanh liền trở lại như cũ là một cánh tay nhân loại, không chỉ hình thức mà cả khí tức cũng đều là như thế.
Đối với sự biến đổi này, nếu nói Độc Cửu chẳng chút lưu tâm thì chắc chắn là nói dối. Hoàn toàn ngược lại, hắn đã rất để ý.
Mặc dù trước khi bắt đầu chữa trị Độc Cửu hắn cũng sớm lường được nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến nó diễn ra, thú thực là hắn vẫn không nhịn được mà âm thầm cảm thán. Trong đời mình, hắn chưa bao giờ được thấy qua một trường hợp nào tương tự như thế cả.
“Trong thân thể kẻ này khẳng định là có bí mật”.
Đấy là điều mà Độc Cửu đã nhận định.
Ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc, hắn nhìn Vương Chi, cố ý lại như vô tình cất tiếng:
“Không cần tác động mà cánh tay ngươi vẫn tự biến đổi, đây hẳn là do thứ nào đó trong cơ thể ngươi đi?”.
“Thứ nào đó sao?”.
Vương Chi nhẹ lắc đầu: “Ta e là ngươi đã nghĩ nhiều rồi. Khí tức ma tộc được tự động ẩn giấu, tuy có chút khác thường nhưng thực chất cũng không đặc biệt gì lắm đâu, chẳng qua là do thể chất có chút đặc thù thôi”.
“Là do thể chất?”.
Độc Cửu nghe xong, thay vì mất đi hay là giảm xuống thì sự hoài nghi trong lòng lại càng tăng thêm. Khỏi phải nói, hắn tất nhiên là không hề tin tưởng vào lời giải thích vừa rồi của Vương Chi.
“Vương Chi đúng chứ?”.
Độc Cửu tiếp tục đặt vấn đề: “Cơ thể ngươi có thể tự động ẩn đi khí tức ma tộc, hơn nữa còn dễ dàng qua mặt được chân nhân Linh anh đệ tứ trọng dù rằng bản thân ngươi hiện chỉ đang là một tiểu tu sĩ Linh châu đệ lúc trọng, sự ‘đặc thù’ này ‘một chút’ là không đủ để mô tả đâu... Ta nghĩ huyết mạch ma tộc trong người ngươi hẳn cũng chẳng phải loại tầm thường. Vậy hãy nói xem, ngươi đã được thừa kế từ chủng tộc ma nhân nào?”.
Ngước mặt nhìn lên, Vương Chi rất thản nhiên mà lắc đầu: “Sợ là phải làm ngươi thất vọng rồi. Dòng máu ma nhân đang chảy trong người mình, ta cũng rất muốn biết nó là của chủng tộc ma nhân nào đấy”.
“Ngươi nói là ngươi không biết?”. - Hơi ngoài ý muốn, Độc Cửu truy vấn - “Lẽ nào ngươi chưa từng tìm hiểu?”.
“Tìm hiểu đương nhiên đã từng. Chỉ là... Ma nhân chủng tộc vốn rất nhiều, ta tra không ra. Có lẽ huyết mạch của ta là đến từ một chủng tộc ít được người biết tới”.
Như muốn chứng minh lời của mình, Vương Chi ngó sang Lạc Mai Tiên vẫn đang đứng im lặng từ nãy giờ, nói:
“Có thể giải phóng linh lực giúp ta chứ?”.
Ngừng một chút, hắn tiếp tục: “Các ngươi dù sao cũng là tu sĩ cấp cao của ma tộc, ta nghĩ thông qua hình dạng và khí tức ma nhân sau khi ta biến đổi thì biết đâu lại nhìn ra được điều gì đó”.
Bên kia, Lạc Mai Tiên nghe xong nhưng chưa vội đáp ngay. Nàng trầm ngâm quan sát vẻ mặt Vương Chi một lúc mới lên tiếng:
“Được. Ta cũng đang muốn biết chân diện ma nhân của ngươi đến cùng là thế nào”.
Dứt lời, nàng tiến lại gần Vương Chi, nhanh chóng giúp hắn giải khai phong bế...
...
“Xong rồi. Giờ thì bắt đầu đi”.
Bỏ qua câu nói của Lạc Mai Tiên, Vương Chi hít sâu một ngụm khí, dùng nội thị thuật quan sát bên trong cơ thể mình rồi vận hành linh lực một đỗi, đến khi thấy mọi thứ đều ổn mới nói:
“Thân thể của ta hiện đang rất suy nhược nên sẽ không thể duy trì hình dạng ma nhân được lâu. Mong các ngươi hãy tập trung một chút... Nếu nhận ra gì đó thì hy vọng các ngươi sẽ nói cho ta biết”.
Dặn dò xong xuôi, Vương Chi chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức kích phát lực lượng huyết mạch của mình.
Gần như tức khắc, từ người hắn, một cỗ khí tức mạnh mẽ bất ngờ bộc phát.
Cỗ khí tức này, nó rất lạ, hoàn toàn khác hẳn những lần biến đổi về hình dạng Kim Nguyệt Tu La trước kia của Vương Chi. Thay vì đơn thuần thì nó lại trở nên phức tạp đi hẳn. Trừ bỏ mùi ma nhân thì pha trộn còn có sự âm hàn lạnh lẽo cùng vị máu tanh nồng đậm và một vài thứ khác nữa.
Phức tạp, lẫn lộn là vậy, thế nhưng tất cả lại cùng kết hợp với nhau một cách hết sức chặt chẽ, đến độ gần như là đồng nhất, thực sự rất kỳ lạ...
Lại nói, khác thường không chỉ mỗi khí tức phát ra, hình dạng Vương Chi lúc này cũng là như vậy.
Trước kia, nếu sau khi biến đổi về chân diện ma nhân thì trên đầu Vương Chi sẽ xuất hiện một đôi sừng và con mắt bên trái sẽ chuyển sang màu hổ phách thì bây giờ, mọi thứ đã khác đi. Sừng thì đúng là vẫn như cũ nhưng con mắt trái thì... Nó đã chẳng còn màu hổ phách nào nữa cả. Thay vào đấy, nó đồng thời mang cả hai màu: Ngơi vàng tròng đỏ, phân minh rõ ràng.
Kim Nguyệt Tu La? Đã không phải nữa rồi. Bất kể hình dạng hay là khí tức thì toàn bộ đều sai biệt.
Lẽ nào huyết mạch Kim Nguyệt Tu La của Vương Chi đã xảy ra dị biến?
Hay vốn dĩ hết thảy đều chỉ do hắn cố tình cải biến?
Mặc dù chưa thể xác minh nhưng kết quả mà sự “sai biệt” này mang lại, thiết nghĩ nó đã đủ để làm hắn hài lòng. Đơn giản là bởi Lạc Mai Tiên lẫn Độc Cửu, cả hai đều chẳng thể nhìn ra được lai lịch chủng tộc ma nhân của hắn. Minh chứng là nét mặt của họ lúc này, nó khá mờ mịt.
...