Chưa xem còn tốt, vừa xem xong, tâm tình Lạc Mai Tiên như rơi vào đáy cốc. Tình trạng của muội muội nàng, thật sự là rất nguy kịch.
“Đại công chúa...”.
“Độc Cửu”. – Thần sắc tái nhợt, Lạc Mai Tiên cất tiếng – “Tại sao lại như vậy?”.
“Chuyện này...”.
Giữa lúc Độc Cửu còn đang ngập ngừng chưa biết nên bắt đầu từ đâu thì phía sau hắn, một giọng nói khàn đục âm trầm vang lên: “Sáng nay sau khi thức dậy thì đã trở nên như thế”.
Vừa lên tiếng cũng chẳng ai xa lạ, đúng là Nghinh Tử - người được giao nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Lạc Lâm thay Âu Quyền. Không thể không nói, so với tướng mạo thì chất giọng của nàng quả thật kém xa cả ngàn dặm. Thiết nghĩ tiếng của một ông lão còn dễ nghe hơn nàng nhiều.
Tuy khàn đục khó nghe là vậy, thế nhưng Lạc Mai Tiên lại nghe rất rành mạch. Nhìn thẳng Nghinh Tử, nàng hỏi: “Không biết nguyên nhân?”.
“Không biết”. – Hết sức ngắn gọn, Nghinh Tử hững hờ đáp.
Lời nàng vừa dứt chưa bao lâu thì bên cạnh, Độc Cửu chen vào thế chỗ thay nàng:
“Đại công chúa, trước đó, trong quá trình kiểm tra cũng như trì hoãn bệnh tình của tiểu công chúa, ta phát hiện ra một điều”.
Lạc Mai Tiên nghe vậy thì đầu liền chuyển hướng, dạ bất an nhìn Độc Cửu, hỏi: “Là gì?”.
“Ta phát hiện huyết dịch của công chúa đã biến đổi. Nó đã mạnh lên. Ta đoán đó là nguyên nhân khiến cho tâm trận không thể điều tiết được nữa”.
Liếc qua tiểu công chúa Lạc Lâm còn đang mê man trên giường, hắn khó khăn tiếp lời: “Theo thời gian trôi qua, huyết dịch của tiểu công chúa lại càng lúc càng mạnh, tâm trận càng lúc càng mất kiểm soát, nếu tình trạng cứ thế tiếp diễn xuống, chỉ sợ rằng...”.
Mặc dù Độc Cửu còn chưa nói hết ý nhưng bấy nhiêu cũng đã quá đủ để Lạc Mai Tiên hiểu rõ rồi.
Thần sắc tái thêm một chút, tâm tình chìm thêm một khoảng, nàng cúi xuống, những ngón tay thon chạm vào gương mặt khả ái của muội muội, một lời không ra được khỏi miệng.
Tất nhiên đấy chỉ là vẻ bên ngoài, chứ còn bên trong, lòng nàng đang vô cùng hỗn loạn, những cảm xúc đan xen hỗn tạp... Dẫu vậy, vẫn có một cảm giác mà nàng nhận thức được rõ nhất: Đau.
Lạc Lâm, muội muội của nàng, tạo hóa cớ sao lại tàn nhẫn với nó như vậy chứ?
Hơn trăm năm trước, muội muội nàng vừa chào đời, còn chưa sống trọn vẹn được một ngày thì đã bị đóng băng sinh mệnh, phong ấn vào Minh Âm Hàn Tủy. Suốt những tháng năm dài đăng đẵng ấy, muội muội nàng đã “sống” trong tăm tối, trong cõi vô định. Khó khăn lắm... Khó khăn lắm mới tìm ra cách chữa trị, mới thu thập đủ tài liệu để tạo ra tâm trận, giúp nó có thể trải qua cuộc sống như người bình thường.
Lạc Lâm, muội muội nàng đã ra khỏi phong ấn, ra khỏi khối băng lạnh kia được bao lâu?
Chỉ mới có tám năm... Chỉ mới có tám năm thôi!
Vậy mà bây giờ...
Lẽ nào phải đóng băng sinh mệnh nó một lần nữa? Đem nó phong ấn một lần nữa?
Trăm năm trước muội muội nàng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, còn chưa có nhận thức thì đã nằm trong khối băng lạnh. Để rồi trăm năm sau, khi nó tỉnh dậy... Khi nó tỉnh dậy thì mẫu hậu của mình đã qua đời... Một tiếng “mẫu hậu” nó còn chưa gọi được, một tiếng “Lâm nhi” của mẹ mình nó còn chưa nghe được... Thì tất cả đã tan biến hết. Mọi thứ đã chìm vào quá khứ, những năm tháng mà dù nó có tồn tại thì cũng như không.
Không nhận thức. Không ký ức. Tháng năm trôi qua nhưng riêng nó thì vẫn cứ thế. Thế giới chuyển động còn nó thì đứng yên...
Hơn một trăm năm dài, muội muội nàng đã dừng lại suốt ngần ấy thời gian rồi, đã mất đi ngần ấy ký ức, ngần ấy trải nghiệm mà lẽ ra nó phải có được...
Lẽ nào bây giờ phải tước đi của nó thêm một trăm năm nữa ư?
Chuyện tương lai ai có thể nói trước điều gì? Trăm năm sau Lạc Mai Tiên nàng biết có còn tồn tại? Thác Đán biết có còn đang sống? Và thêm nhiều người khác nữa, bọn họ liệu đã chết hay chưa?
Lùi một bước, cứ cho là những người nó quen biết đều sống được, vậy thì sao? Hoặc ít hoặc nhiều, tất cả đều đã đổi thay hết rồi. Hết thảy đều sẽ chẳng thể nào nguyên vẹn là những con người của hôm nay, những hình hài tính cách mà nó thân thuộc nữa.
Tới chừng đó, muội muội nàng, nó sẽ tiếp nhận chuyện này thế nào đây?
...
Càng nghĩ, trong lòng Lạc Mai Tiên càng đau xót. Mẫu hậu đã mất, nàng chỉ còn lại đứa muội muội này là gia đình thôi. Nàng không muốn phải nhìn thấy nó gánh chịu một chút thương tổn nào nữa...
Nàng còn nhớ rất rõ, vào mấy năm trước, có một hôm muội muội đã chạy tới hỏi mình rằng: “Tỷ ơi... Tại sao Thác Đán có mẫu thân mà muội lại không có?”.
Câu hỏi ấy... Nó đơn giản biết nhường nào, ấy vậy mà Lạc Mai Tiên nàng lại không làm sao trả lời được. Khi đó, nàng chỉ biết ôm muội muội vào lòng, mắt rưng rưng nhòe lệ...
Nếu như sau này, muội muội nàng tỉnh dậy và hỏi “Tỷ, Thác Đán đi đâu rồi?”, hoặc là “Tỷ, Đại Đầu, Tiểu Đầu của muội đâu?”, “Tỷ, Thác thúc thúc, Độc Cửu thúc thúc sao không thấy nữa?” Hay thậm chí sẽ hỏi ai đó, một người nào đó, rằng “Tỷ tỷ của ta đâu?”...
Lạc Mai Tiên thật sự không dám tưởng tượng cái viễn cảnh đau lòng ấy.
...
“Đại công chúa”.
Sau một hồi trầm mặc, Độc Cửu là người đầu tiên lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng nặng nề trong phòng: “Mỗi thời khắc trôi qua là huyết dịch của tiểu công chúa lại mạnh lên một chút, nếu cứ tiếp diễn xuống sẽ rất bất lợi. Vì để đảm bảo an toàn, xin đại công chúa hãy mau chóng đóng băng sinh mệnh của tiểu công chúa lại”.
Mắt thấy Lạc Mai Tiên chẳng phản ứng chút gì, Độc Cửu đành phải khuyên nhủ: “Đại công chúa, bệnh tình của tiểu công chúa từ xưa đến nay chưa từng được biết tới, vô Nyx25KBX cùng khó lường, đóng băng sinh mệnh là biện pháp duy nhất để trì hoãn nó, cúi xin đại công chúa đừng chậm trễ”.
Đợi vài giây vẫn không thấy hồi âm, Độc Cửu những tưởng Lạc Mai Tiên vẫn còn đang do dự, định nói tiếp thì bên kia, cánh tay nàng đã vừa giơ lên.
Hít sâu một hơi, nàng nói: “Truyền lệnh, phàm là cường giả Thiên hà cảnh trở lên đang có mặt trong thành, toàn bộ lập tức tập hợp đến Phong Thiên Đàn. Trong vòng mười phút kẻ nào còn chưa tới, chém”.
...
Lấy chính điện làm mốc, dọc theo con đường lớn đi về hướng nam chừng độ một trăm hai mươi thước có một tòa kiến trúc khá đặc biệt so với những nơi khác bên trong phủ thành chủ.
Kích thước của tòa kiến trúc này khá lớn, nếu không muốn nói là rất lớn, thậm chí so với chính điện còn muốn lớn hơn một chút. Chẳng có gì phải bàn cãi khi bảo rằng nó là kiến trúc to lớn nhất ở đây.
Tuy nhiên, kích thước không phải là thứ khiến tòa kiến trúc này trở nên đặc biệt. Làm nó nổi bật, tách rời những nơi khác là ở kiểu dáng và hình dạng. Trong số đó, mười sáu cây đại trụ bao bọc xung quanh chắc chắn là điểm khiến người chú ý nhiều nhất.
Mười sáu cây đại trụ này này được phân bố đều ở bốn hướng. Đông có bốn cây, tây có bốn cây, nam và bắc cũng là tương tự mỗi chỗ bốn cây. Tất cả chúng – mười sáu cây đại trụ - đều giống hệt như nhau. Toàn bộ đều có màu xanh lục, linh quang ẩn hiện, nhìn vào liền biết là được làm từ cùng một loại tài liệu cao cấp.
Trừ bỏ mười sáu cây đại trụ đứng độc lập kia ra thì nơi cao nhất, đỉnh của tòa kiến trúc cũng là vị trí rất đáng để chú ý. Giống như bốn phía xung quanh, ở đây lại được bố trí mười sáu cây trụ, nhưng thay vì màu xanh lục thì chúng lại có màu đen, hơn nữa kích thước cũng nhỏ gọn hơn nhiều, chỉ khoảng hai mươi thước.
P/s: Mấy hôm nay bù qua tính lại thì chắc trung bình mỗi ngày cũng được xấp xỉ 2 chương, không phải chậm lắm. (Ban ngày còn phải đi làm nên có muốn cũng không thể nhiều hơn được, nhiêu đây là đã ngốn gần hết thời gian rỗi của ta rồi).