"Bao vây!".
Lệnh Mạc Tử Y vừa ban ra thì ngay tức khắc, sau lưng hắn, vô số thân ảnh liền lao vút lên phía trước, chia nhau đem Thi Quỷ và Âm Cơ vây lấy. Trên - dưới, trước - sau, trái - phải, tất cả mọi phương hướng đều bị phong toả triệt để. Đừng nói người, dù là một con muỗi e cũng khó lòng bay lọt.
Trong số những kẻ thừa lệnh lao lên kia, chân nhân tính sơ cũng bảy tám mươi người, cường giả nhẩm qua cũng mấy trăm có lẻ; còn cấp bậc cao thủ Linh châu đại trà, thật là y như một đàn ong vò vẽ. Đó là còn chưa kể đến hàng vạn binh lính đang sẵn sàng châm ngòi ma pháo, tùy thời tung ra lôi châu, pháp phù yểm trợ. Lực lượng quả lớn mạnh vô cùng.
Trước khí thế tựa tràng giang đại hải ấy, những tưởng Thi Quỷ sẽ ít nhiều động dung thì không, hắn chả có biểu cảm gì hết. Sắc mặt, nó vẫn điềm nhiên như thường.
Chính tại thời khắc Mạc Tử Y toan lao lên định giải cứu cho phụ thân mình thì hắn mới lạnh lùng buông tiếng:
"Đứng lại!".
Tay nắm Tịch Hàn, Thi Quỷ kê mũi kiếm lên cổ Mạc Khắc, nhìn Mạc Tử Y, bảo: "Ngươi nếu dám tiến thêm một bước thì ta sẽ lập tức cắt đầu hắn xuống".
Bị người uy hiếp, Mạc Tử Y giận càng thêm giận, rất muốn xông lên vung đao băm vằm Thi Quỷ ra làm tám khúc. Thế nhưng khi nhìn đến Mạc Khắc...
Mạc Tử Y, hắn thật là chẳng dám làm bừa. Vừa nãy, chính hắn đã tận mắt chứng kiến tốc độ khủng khiếp của Thi Quỷ rồi. Với thân pháp ấy, chỉ sợ khi Mạc Tử Y hắn lao lên, còn chưa kịp ra tay giải cứu thì mạng phụ thân mình đã bị người gọt mất.
Cánh tay nhẹ run, Mạc Tử Y đưa mắt liếc nhìn Kỷ Vương đằng sau.
Bắt gặp cái nhìn của hắn, Kỷ Vương Lạc Ninh lắc đầu hồi đáp: "Mạc công tử, vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy. Tốc độ của tiểu tử kia khủng bố như vậy, ta dù có tận lực thi triển thì bất quá cũng chỉ ngang bằng, khó mà đảm bảo tánh mạng của Hỗn Thiên Hầu được vẹn nguyên".
Mạc Tử Y nghe vậy thì trong lòng không khỏi trầm đi. Tất nhiên là đối với những lời Kỷ Vương vừa nói, hắn cũng chẳng quá tin tưởng.
"Kỷ Vương đáng chết, ngươi vậy mà dám thừa nước đục thả câu...".
Bất đắc dĩ, Mạc Tử Y chuyến này chỉ đành phải trông cậy vào bản thân mình. Hắn cố kìm lửa giận, hướng Thi Quỷ nói lớn:
"Dị Chủng hèn mọn, ngươi dám động đến thủ lĩnh của tộc nhân Di Thù, một vị hầu gia được Chiêu Hoàng Thánh Đế tín cẩn, có biết hậu quả sẽ thế nào không?!".
"Ngươi đây là đang đe doạ ta?".
Thi Quỷ đang định nói tiếp thì ánh mắt chợt ngưng. Tay cầm Tịch Hàn nhẹ nghiêng, hắn đột ngột phát động linh lực.
"Á...!".
Gần như tức thì, một tiếng hét thảm vang lên.
"Phụ thân!".
"Đứng lại đó!".
Ngăn Mạc Tử Y xong, Thi Quỷ lúc này mới cúi xem Mạc Khắc với cánh tay đã bị đâm xuyên một nhát bởi Tịch Hàn kiếm.
"Không ngờ bị hỗn nguyên chân khí của ta kiểm soát mà ngươi vẫn điều động được linh lực... Nhưng mà ta nói Mạc hầu gia, ngươi tốt nhất là nên an phận một chút. Ta không dám đảm bảo nhát kiếm tiếp theo sẽ còn nhẹ nhàng như vầy nữa đâu".
Tạm gạt Mạc Khắc sang một bên, Thi Quỷ ngẩng lên, tiếp tục nói với Mạc Tử Y những lời còn dang dở: "Mạc Tử Y, ngươi có cần ấu trĩ tới vậy không? Lấy tộc nhân Di Thù và Chiêu Hoàng Thánh Đế Lạc Cẩm ra doạ nạt ta? Thật buồn cười".
Hả?
Mạc Tử Y nghe được mấy lời nọ thì âm thầm nghi hoặc. Xem ở thái độ cùng khẩu khí kia thì đối phương dường như có nhận thức hắn...
"Lẽ nào ngay từ đầu hắn đã nhằm vào ta và phụ thân... Cừu nhân của Mạc gia ta sao?".
Tâm tư máy động, Mạc Tử Y đem sự việc phát sinh từ nãy giờ xâu chuỗi lại, nghĩ xong thì hỏi: "Ngươi thật ra là ai?".
"Ta?".
Thi Quỷ hồi đáp: "Ta tên gọi Thi Quỷ. Bằng nếu ngươi muốn biết mục đích ta xuất hiện thì câu trả lời chỉ có hai chữ: báo thù".
Quả nhiên là cừu nhân!
Suy đoán trong lòng đã được xác nhận, Mạc Tử Y toan tiếp tục truy hỏi thì một người khác đã thay hắn thực thi. Đích thị phụ thân hắn: Hỗn Thiên Hầu Mạc Khắc.
"Cừu nhân? Mạc gia ta và tên Dị Chủng hèn mọn như ngươi thì lại có oán thù gì?".
"Mạc hầu gia, ngươi lầm rồi".
Thi Quỷ lắc đầu, đoạn chỉ vào Âm Cơ: "Kẻ có mối thâm thù với phụ tử các ngươi không phải ta mà là nàng".
Theo ngón tay Thi Quỷ, hàng trăm ánh mắt đồng lạt đổ dồn lên người Âm Cơ.
Mạc Khắc, Mạc Tử Y, thành viên của Cửu Đại Linh Đồ, Bát Đại Long Tướng và thêm nhiều người khác nữa, tất cả đều đang rất muốn biết thân phận, gốc gác của Âm Cơ. Trong đó, tâm tình khác biệt nhất thì phải kể đến Kỷ Vương.
Không giống mọi người, Lạc Ninh hắn từ nãy tới giờ đều là dùng ánh mắt của kẻ xem kịch để quan sát. Thân phận Dị Chủng, lực lượng bất thường, tốc độ kinh nhân, thần thông quỷ dị của Thi Quỷ đúng là khiến hắn động dung, tuy nhiên, cũng chỉ dừng ở động dung. Một chút nghi hoặc, vài tia hứng thú, và hết.
"Mọi chuyện coi bộ càng lúc càng trở nên thú vị. Cái tên Thi Quỷ này thật biết cách gây chú ý".
"Nữ nhân bên cạnh hắn, xem hình dáng, khí tức thì đích xác tộc nhân Di Thù, huyết mạch có vẻ còn rất tinh thuần. Giữa nàng và phụ tử Mạc Khắc cũng không biết là có ân oán ra sao. Ta chờ xem tiếp vậy...".
...
Đối với một chút tò mò của Kỷ Vương, Âm Cơ tất nhiên không hề hay biết, mà dù có biết thì thiết nghĩ nàng cũng chẳng có thời gian đâu để ý.
Đột ngột bị vô số ánh mắt đổ dồn, nếu nói Âm Cơ không chút nào áp lực thì đấy là nói dối. Tu vị của nàng hôm nay mới chỉ là Linh anh sơ kỳ, tâm cảnh há đâu đủ vững vàng mà bình thản đối mặt với hàng trăm, hàng ngàn ánh mắt của tu sĩ cấp chân nhân khác.
Thực tế Âm Cơ nàng đã khá khẩn trương, tâm linh dao động không ít. Trong đầu nàng, ý nghĩ tháo chạy thậm chí cũng thoáng loé qua. Có điều sau cùng, đôi chân nàng, chúng vẫn giữ nguyên vị trí. Thời điểm nàng ngó sang Thi Quỷ, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập tự tin của hắn, cõi lòng nàng cũng theo đó mà dần an định. Nhất là khi đưa mắt liếc xuống Mạc Khắc, trông bộ dạng của hắn thì ý chí nàng lại càng trở nên cứng rắn.
Dáng dấp này, gương mặt này, nó đã ám ảnh nàng suốt bao nhiêu năm qua. Khi nàng ăn, lúc nàng ngủ, trong những cơn mộng, bóng hình Mạc Khắc hắn vẫn thường xuyên xuất hiện. Nó nhắc cho nàng biết rằng Âm Cơ nàng có thâm thù phải trả, rằng mục đích nàng sống là để làm gì...
Báo thù. Nàng phải báo thù!
Âm Cơ nàng phải vì người mẫu thân xấu số đã bị Mạc Khắc nhẫn tâm sát hại của mình mà rửa hận!
Từ dáng vẻ khẩn trương ban đầu, Âm Cơ dần thoát ra khỏi áp lực. Thay vì lo âu và e ngại, hận ý đang từ từ thế chỗ. Mắt ẩn hiện hung quang, nàng hít sâu một hơi, tiến tới thêm một bước. Sát bên Mạc Khắc, bằng tư thái bậc bề trên, nàng lạnh lùng mở miệng:
"Mạc Khắc, ngươi còn nhớ ta chứ?".
Đó chắc chắn là một câu hỏi dư thừa. Bởi lẽ nếu nhớ được thì Mạc Khắc đã sớm để ý đến Âm Cơ nàng rồi, há đâu lại phải đợi Thi Quỷ nói ra mới bắt đầu chú mục.
Thế đấy. Mạc Khắc, hắn không nhớ được. Hắn không biết Âm Cơ nàng là ai.
Xét ra âu cũng chẳng lạ. Năm đó, trong mắt Mạc Khắc, Âm Cơ nàng là gì chứ? Bất quá như một món hàng hoá, một công cụ được đào tạo chờ đem ra sai sử, đổi chác. Mà công cụ, Mạc phủ có nhiều lắm. Mạc Khắc hắn làm sao nhớ hết được? Cần phải?
Lại nói năm đó, sau lần lịch duyệt ở Tinh Vũ Sâm Lâm kia, con trai thứ bảy của hắn - Mạc Tử Y - đã trở về báo lại với hắn là Âm Cơ nàng chết rồi. Là bị ma thú sát hại. Lời bịa đặt kia, Mạc Khắc hắn hoàn toàn tin tưởng. Hắn đã đinh ninh như vậy, rằng Âm Cơ thật sự chết rồi. Và đó là lý do tại sao bây giờ hắn lại đang nghi hoặc, âm thầm tự hỏi về thân thế của nữ nhân đang đứng trước mặt mình.
Mạc Khắc là vậy, đã bị lừa dối nên vô phương suy đoán thân phận Âm Cơ. Phần kẻ đã qua mặt Mạc Khắc trong quá khứ - Mạc Tử Y, hắn cũng chả khá hơn bao nhiêu. Tuy rằng năm đó chính hắn để Âm Cơ chạy thoát nhưng chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, khó mà liên hệ được. Nhất là khi hình hài, dáng dấp của Âm Cơ hiện tại so với năm đó vốn dĩ quá ư sai biệt.
Một đứa bé mười ba tuổi non nớt ngu khờ và một đại mỹ nhân thành thục phong vận quyến rũ mê người, chênh lệch thật là đáng kể lắm.
...
"Mạc Khắc, ngươi quên rồi. Ngươi quả nhiên đã quên...".
Âm Cơ nói tiếp, thanh âm vẫn chứa đầy oán hận: "Không sao. Để ta nhắc cho ngươi. Ba chữ Âm Tiểu Linh, ngươi hẳn là còn nhớ chứ?".
Âm Tiểu Linh?
Trong tư thế nửa nằm nửa ngồi bên dưới, Mạc Khắc bắt đầu lục tìm cái tên này...
Một đỗi sau, hắn rốt cuộc cũng đã lần ra.
Không thể không nói, đường đường là một vị chân nhân cấp hậu kỳ vậy mà phải tốn cả đỗi mới nhớ ra được chuyện xảy ra trong quá khứ, có thể thấy được là đối với Mạc Khắc hắn, cái tên Âm Tiểu Linh kia quả chả hề được lưu giữ một tí nào.
Bạc bẽo quá chăng?
E là còn hơn thế nữa.