“Ta nghĩ là mình không có lựa chọn”.
Dừng trong giây lát, hắn chợt hỏi: “Đại công chúa, có thể cho ta một ly trà chứ?”.
Nghe được ba chữ “đại công chúa” vừa phát ra từ miệng Thi Quỷ kia, Lạc Mai Tiên tỏ vẻ hài lòng, gật đầu:
“Cứ tự nhiên, ngươi muốn uống bao nhiêu tùy thích”.
“Vậy ta không khách sáo”.
Câu vừa dứt, Thi Quỷ liền vươn tay cầm lấy bình trà trong khi tay còn lại thì đem một trong số những chiếc ly đang úp trong khay lật lên, đặt xuống bàn, ngay trước mặt mình.
Tiếp đó, từ trong bình trà, một dòng nước màu xanh nhạt chảy xuống.
...
“Quả nhiên đúng là Thất Lạc Miên Trà”. - Nhấp xong một ngụm trà, Thi Quỷ nói ra.
Câu nói của hắn ngay lập tức thu hút sự chú ý của Lạc Mai Tiên. Có chút ngoài ý muốn, nàng cất tiếng, hỏi:
“Làm sao ngươi biết đây là Thất Lạc Miên Trà?”.
“Vừa nãy bên ngoài đại sảnh, trong lúc chờ ngươi, Đông Mai cô nương có lấy cho ta một ít”. - Thi Quỷ cũng chẳng giấu giếm, thành thật đáp lại.
“Ra là vậy”.
“Tuy nhiên...”.
Lạc Mai Tiên vốn đang định nói gì, bỗng nghe Thi Quỷ lên tiếng thì đành ngưng lại, chờ nghe tiếp.
“... Thất Lạc Miên Trà này của đại công chúa ngươi có hơi khác một chút”.
Thi Quỷ chỉ rõ: “Thất Lạc Miên Trà mà Đông Mai cô nương đưa ta, nó bất quá chỉ có hai vị, trong khi Thất Lạc Miên Trà của đại công chúa ngươi... Nếu ta không lầm thì nó còn có thêm hai vị nữa”.
“Ngươi cũng biết thưởng trà đấy”.
Lạc Mai Tiên lại lần nữa đem bình trà cầm lên, vừa rót vừa nói: “Thất Lạc Miên Trà của ta đúng là có tới bốn vị. Trong đó, vị thứ tư được thêm vào rất ít, nếu không muốn nói là quá ít... Chỉ trong một ngụm liền nhìn ra được, Thi Quỷ, vị giác của ngươi thật sự rất tốt đấy. Đó hẳn là lý do tại sao ngươi lại luyến tiếc chiếc lưỡi của mình đến thế đi”.
Hàm ý châm chọc trong câu nói của Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ đương nhiên là nghe ra được. Dẫu vậy, hắn cũng chẳng buồn chấp làm gì.
Sau khi đem ly trà đang cầm trên tay uống cạn, hắn nói, nét mặt nghiêm túc lên hẳn:
“Đại công chúa, ta nghĩ nên bắt đầu chính sự rồi”.
Thoáng liếc qua Thi Quỷ, Lạc Mai Tiên cũng nhanh chóng rũ bỏ bộ dáng tùy tiện, ngồi thẳng dậy.
“Giờ thì nói xem. Ta cũng đang tò mò muốn biết mục đích của ngươi đây”.
“Mục đích? Đại công chúa, xem ra ấn tượng của ngươi về ta không được tốt lắm”.
Thoáng điều chỉnh, Thi Quỷ nói tiếp: “Vậy được, ta cũng chẳng vòng vo nữa mà sẽ đem ‘mục đích’ của mình nói ra”.
“Đại công chúa, ta muốn ra ngoài một thời gian”.
“Ra ngoài?”.
Thần sắc hơi đổi nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường, Lạc Mai Tiên nói ra suy nghĩ:
“Thi Quỷ, ta đoán ý ngươi không phải chỉ là loanh quanh ở thành Đại La...”.
Lạc Mai Tiên nàng tin là như vậy. Nó quá rõ ràng. Chính thái độ của Thi Quỷ đã cho nàng biết. Và, sau khi đã nhận định thì trong lòng nàng đang bắt đầu ngờ vực. Rốt cuộc thì dự định của Thi Quỷ là gì? Lạc Mai Tiên nàng đang muốn biết điều đó.
Cũng chẳng phải để nàng chờ đợi quá lâu, vài giây bất quá thì Thi Quỷ đã hồi đáp:
“Đại công chúa đoán không sai, ta đích thị là muốn đi xa hơn một chút. Ta muốn ra ngoài để rèn luyện”.
“Rèn luyện?”.
“Huyết Ma Kinh, ta chuẩn bị tiếp tục tu luyện lại”.
Dừng trong giây lát, Thi Quỷ chủ động giải thích: “Như ngươi biết, Huyết Ma Kinh một khi đã luyện thì không thể dừng, một khi đã dừng thì tất phải chết. Muốn dừng thì chí ít cũng phải luyện xong tầng thứ sáu, tức bước vào Linh anh cảnh... Ta đã từng nói qua rồi, công pháp, nó cần máu. Nếu ta không luyện, nếu không có máu, vậy thì nó sẽ tự dùng máu huyết trong cơ thể ta, sẽ dùng sinh mệnh lực của ta, tận cho đến khi... Hậu quả thế nào ngươi hiểu rồi đấy”.
“Đại công chúa, tuy rằng ta có Cửu Thiên Huyền Công có thể kiềm chế được Huyết Ma Kinh, thế nhưng cũng là có giới hạn. Huyết Ma Kinh kia, ta đã trì hoãn quá lâu rồi, nếu còn không mau luyện tiếp thì mạng của ta e sẽ khó giữ”.
“Ta không biết là ngươi cũng sợ chết thế đấy”.
Như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, Lạc Mai Tiên tiếp tục truy hỏi:
“Thi Quỷ, nếu ngươi cần tinh huyết để tu luyện thì Đại La Thành này cũng có nhiều, hà tất phải bỏ gần cầu xa?”.
“Nhiều sao?”. - Thi Quỷ chẳng cho là đúng - “Đại công chúa, ta e ngươi đã sai rồi. Ta cũng không phải Lạc Lâm, Huyết Ma Kinh của ta đã tu luyện đến tầng thứ tư, lực lượng mà nó cần để đột phá là rất lớn”.
“Đại công chúa, cái ta cần bây giờ không chỉ đơn thuần là những tu sĩ Linh tuyền cảnh, Linh châu cảnh sơ kỳ, trung kỳ mà là Linh châu cảnh hậu kỳ, những cao thủ đệ thất trọng, đệ bát trọng, đệ cửu trọng. Tất nhiên, nếu là cấp bậc cường giả Thiên hà cảnh thì lại càng tốt”.
“Ta biết, ở Đại La Thành này, những tu sĩ đạt đến tu vi như thế cũng chẳng thiếu, tuy nhiên, gần như tất cả đều là thuộc hạ của ngươi. Ngươi sẽ đem bọn họ cho ta sao?”.
“Đại công chúa, trong tay ngươi đúng là có không ít tù nhân, nô lệ có thể cấp cho ta, thế nhưng cao thủ Linh châu đệ thất, đệ bát, đệ cửu trọng lại có được mấy người? Cường giả Thiên hà cảnh lại được bao nhiêu? Thiết nghĩ cho dù có thì cũng đã bị ngươi sử dụng hết rồi đi...”.
Sau cùng, Thi Quỷ chốt hạ: “Đại công chúa, ra ngoài chém giết mới là lựa chọn tốt nhất, cho ta, và cả cho ngươi...”.
...
Trải qua một đỗi cúi đầu trầm ngâm, Lạc Mai Tiên lúc này mới lên tiếng:
“Vậy nói ta nghe thử, Thi Quỷ ngươi rốt cuộc là đang muốn đi tới những đâu để rèn luyện đây?”.
Sớm đã chuẩn bị sẵn, Thi Quỷ chẳng cần nghĩ nhiều, nói ngay: “Đại công chúa, gần đây ngươi không phải đang tập trung giải quyết vấn nạn đạo tặc đó sao?”.
Ngồi phía đối diện, Lạc Mai Tiên nghe xong thì mày thoáng cau lại, xem ra có điểm không vừa ý. Nàng hỏi, giọng trầm đi một chút:
“Là Lạc Lâm nói với ngươi?”.
“Vô tình nghe được”.
Thi Quỷ quay lại vấn đề: “Dù sao ta cũng đã ăn không, ở không chỗ của ngươi lâu như vậy rồi, thiết nghĩ ra sức giúp ngươi một chút cũng là nên làm. Chuyện truy quét đạo tặc kia, hãy để ta một phần”.
“Giúp ta?”.
Lạc Mai Tiên xem thường: “Còn không phải là ngươi tự giúp mình?”.
“Đều giống nhau”.
Thi Quỷ nói tiếp: “Vậy đại công chúa ngươi nghĩ thế nào? Sẽ để ta tham gia chứ?”.
...
“Thi Quỷ”. - Sau vài giây im lặng, Lạc Mai Tiên rốt cuộc cũng lên tiếng - “Ngươi muốn đi ta cũng chẳng cản, tuy nhiên... Lạc Lâm thì thế nào?”.
“Muội muội ta tu luyện cũng là Huyết Ma Kinh, một khi nó bị công pháp cắn trả, nếu không có ngươi bên cạnh thì lấy ai để giải quyết? Cửu Thiên Huyền Công của nó vốn dĩ vẫn chưa đủ để áp chế... Lại nói, ngoại trừ Huyết Ma Kinh thì Tiên Linh Chi Huyết, Huyết Viêm Tuyền Hỏa cũng đều là họa ngầm có thể tùy thời phát tác, mà khi nó phát tác thì cũng chỉ có mỗi mình ngươi là bình ổn được...”.
Mặc dù Lạc Mai Tiên chưa nói hết ý nhưng Thi Quỷ đã hoàn toàn hiểu được. Tuy vậy, thần tình hắn xem ra cũng chẳng có bao nhiêu thay đổi, hẳn là đã sớm lường trước.
Vẻ mặt bình tĩnh, hắn nói: “Đại công chúa, thật ra vấn đề của Lạc Lâm cũng dễ giải quyết thôi”.
“Vậy nói xem, ngươi tính giải quyết thế nào? Đừng bảo với ta là ngươi định mang theo muội muội ta cùng ra ngoài đấy”.
“Đại công chúa, ta đúng là có ý đó”.
Chưa nghe còn tốt, vừa nghe Thi Quỷ xác nhận xong, thần sắc Lạc Mai Tiên liền khó coi lên hẳn.
Dành cho Thi Quỷ một cái nhìn bất thiện, nàng cười lạnh: “Thi Quỷ, ngươi đang đùa với ta?”.
Bên kia, Thi Quỷ lắc đầu: “Không hề. Ta rất nghiêm túc”.
Ngay khi lời Thi Quỷ vừa ra hết thì gần như tức thì, một cỗ khí tức âm lãnh liền tràn ra bao lấy toàn bộ không gian trong phòng. Lẽ dĩ nhiên, khởi nguồn của cỗ khí tức kia chính là Lạc Mai Tiên.
Chuyển mình đứng lên, từ vị trí đang ngồi, Lạc Mai Tiên chậm rãi đưa chân đi vòng qua bàn, hướng tới chỗ Thi Quỷ ở phía đối diện.
“Cộp cộp... Cộp cộp...”.
“... Cộp cộp...”.
Đều đặn vang lên vẫn là những âm thanh quen thuộc ngày nào. Sự va chạm giữa đôi giày cao gót với nền nhà.
Thứ âm thanh đều đặn quen thuộc này, từ trước đến nay, trong số mười thì hẳn phải có tới bảy tám lần là sự khởi đầu của một điều tồi tệ sẽ xảy ra cho Thi Quỷ. Hoặc ít hoặc nhiều, trong những lần không may ấy Thi Quỷ đều sẽ bị tổn hại đôi chút.
Và hiện tại, lúc này đây, thứ âm thanh quen thuộc kia đã và vẫn đang đều đặn vang lên. Liệu rằng nó có phải lại là một dấu hiệu không may?
Với dáng vẻ bất thiện của Lạc Mai Tiên bây giờ, chỉ e đúng là như vậy...
...