Gần nửa giờ sau.
Từ bên trong phòng vệ sinh cá nhân, Lạc Mai Tiên chậm rãi bước ra.
Bộ dáng của nàng lúc này, so với trước thì quả đã khác đi rất nhiều. Y phục đã đổi, kiểu tóc đã thay, và thậm chí kể cả nét mặt u buồn cùng hương rượu nồng nàn ban nãy cũng đã triệt để tan biến. Thay vào đó, thứ đang hiển hiện trên dung nhan kiều diễm của nàng, nó là vẻ dịu dàng, sự hòa ái, thực sự rất gần gũi.
Là đã thông suốt hay chỉ cố tình che đi?
Thiết nghĩ cũng chỉ có mỗi nàng mới biết rõ.
...
“Ưm...”.
Trên giường, một đôi mắt to tròn đã vừa hé mở. Là của Lạc Lâm. Nàng đã vừa mới thức giấc.
Cánh tay nõn nà đưa lên, nàng vừa dụi mắt vừa cất tiếng gọi:
“Tỷ...”.
“Ừ, tỷ đây”. - Đang ngồi sát bên, Lạc Mai Tiên đáp trong khi tay thì tìm đến mái tóc suông mượt của muội muội mình vuốt ve.
“Muội ngủ bao lâu rồi?”. - Nằm bên dưới, sau một thoáng ngó nghiêng quan sát, Lạc Lâm chợt hỏi.
Và câu trả lời rất nhanh cũng đã có: “Khá lâu. Hơn bốn canh giờ rồi”.
“Ồ, sao lại ngủ nhiều thế nhỉ?”. - Mày thoáng cau lại, Lạc Lâm nói, đồng thời cũng là tự hỏi.
Nàng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Mặc dù bình thường nàng ăn ngủ khá tốt nhưng hiếm khi nào lại đi ngủ ngày, hơn nữa lại còn tận bốn canh giờ có dư như thế cả.
“Hừm...”.
Suy tư một đỗi, rốt cuộc thì nàng đưa ra kết luận: “Chắc là do cơ thể thay đổi, còn chưa thích ứng được”.
Thắc mắc đến nhanh rồi cũng đi nhanh, Lạc Lâm chuyển chủ đề:
“Tỷ, hồi nãy... À không không, phải là hồi sáng mới đúng. Hồi sáng tỷ đã hứa cho muội thêm một bảo bối nữa đấy, tỷ nhất định không được nuốt lời đâu đấy”.
“Bảo bối?”. - Lạc Mai Tiên làm ra thần sắc mờ mịt - “Bảo bối gì?”.
Chớp chớp...
Qua vài giây im lặng, Lạc Lâm bật người dậy, vội vàng dùng cả hai tay giữ chặt lấy cánh tay tỷ tỷ mình, nói gấp:
“Tỷ! Tỷ đường đường là lãnh chủ a! Đã hứa rồi sao có thể nuốt lời chứ...”.
“Xì...”.
Chứng kiến bộ dạng trẻ con đòi quà của muội muội mình, Lạc Mai Tiên không khỏi bật cười: “Được rồi được rồi! Xem muội khẩn trương chưa kìa. Tỷ cũng đâu có nói là không cho muội”.
“Hì hì...”.
Vốn có chút lo lắng, Lạc Lâm vừa nghe vậy thì nét mặt liền dãn ra, cười tươi trông thấy: “Muội biết tỷ tỷ của muội là người tốt mà”.
“Người tốt?”.
Lạc Mai Tiên đảo mắt: “Cho muội thì là người tốt, vậy nếu tỷ mà không cho muội thì khẳng định là sẽ trở thành người xấu rồi”.
“Đúng đúng!”. - Lạc Lâm rất không biết ngại ngùng mà gật gù lia lịa - “Nói không giữ lời thì chính là người xấu. Vì vậy cho nên tỷ tỷ nhất định phải giữ lời, tuyệt đối phải giữ lời!”.
“Muội đúng là tiểu quỷ, cứ mỗi lần...”.
“Dừng!”.
Bị cắt ngang một cách đột ngột, Lạc Mai Tiên nhất thời không khỏi đưa mắt nghi hoặc nhìn muội muội.
Như chỉ chờ có thế, Lạc Lâm nói nhanh: “Tỷ sao lại gọi muội như vậy? Người ta đâu phải tiểu quỷ. Tiểu quỷ là tên của Tiểu Quỷ a”.
“Tiểu Quỷ? Ý muội là Thi Quỷ?”.
“Ừ, chính là tên Tiểu Quỷ đó”.
Phùng mang trợn má, Lạc Lâm tỏ ra bực bội: “Cứ nghĩ tới tên Tiểu Quỷ đó là trong lòng muội lại tức giận. Muội đang muốn đem hắn ra đạp cho chết luôn đây này!”.
Hầm hừ mấy lượt, nàng chợt nắm tay tỷ tỷ mình, hạ giọng nài nỉ: “Tỷ, tỷ bắt hắn cho muội tra tấn một chút có được không?”.
“Tra tấn?”.
“Hay là chỉ đánh thôi cũng được. Muội năn nỉ tỷ đấy. Tỷ bắt hắn cho muội đánh mấy cái đi. Trong lòng người ta sinh khí, rất tức giận đến nỗi ăn không được ngủ cũng chẳng xong nữa. Thật sự rất là đáng thương...”.
“Lạc Lâm, tỷ thấy muội không chỉ xinh đẹp hơn mà da mặt cũng dày hơn trước nhiều đấy. Cái gì mà ăn ngủ không được, chẳng phải muội vừa nằm tận hơn bốn canh giờ đó ư?”.
“Tỷ...! Người ta năn nỉ tỷ mà...”.
Thầm bất đắc dĩ, Lạc Mai Tiên vươn tay đặt lên má muội muội mình, vừa kéo qua lại vừa bảo:
“Đồ tiểu quỷ, muội xem muội kìa, chẳng những trở mặt nhanh hơn lật sách mà còn rất không biết ngượng ngùng nữa chứ”.
...
Trải qua một hồi bị người liên tục kháng nghị, sau cùng thì Lạc Mai Tiên cũng chịu buông tay.
Trong mắt thoáng qua chút u buồn, nàng nói, giọng lạc đi hẳn:
“Sáng nay Thi Quỷ đã bị tỷ đánh trọng thương, tạm thời đang ở Nghinh Tiên Hồ, đợi vài hôm nữa tỷ sẽ mang hắn tới cho muội”.
Ngó thấy muội muội đang định nói gì, Lạc Mai Tiên cướp lời: “Vậy đi, tỷ còn có chút việc phải làm, lát nữa muội đi ngủ trước nhé”.
Lời vừa ra hết cũng là lúc nàng đứng dậy rời đi.
Còn lại một mình trên giường, Lạc Lâm gãi đầu, thần sắc nghi hoặc nhìn ra cửa: “Tỷ tỷ hình như có điểm là lạ...”.
...
...
Hôm sau, khi trời vừa sáng hẳn thì tại Nghinh Tiên Hồ đã có một vị khách ghé thăm. Một nữ nhân, còn là rất xinh đẹp.
Lạc Mai Tiên lại tìm tới sao?
Thật ra thì không. Lần này ghé qua là một người khác. Nàng cũng họ Lạc, chỉ có điều tên lại là một chữ “Lâm”.
Hôm nay, khác với thói quen bình thường của trước kia, Lạc Lâm đã thức dậy từ sớm, nếu không muốn nói là rất sớm. Canh tư còn chưa kịp tàn thì nàng đã tỉnh lại rồi.
Thời điểm mở mắt ra thì nàng đã chẳng nhìn thấy tỷ tỷ mình đâu cả. Trên giường, bên trong căn nhà chỉ có mỗi mình nàng.
Thế là sau một vài phút trống trải, tự hỏi, nàng bắt đầu gạc tỷ tỷ mình qua một bên, thay vào đó lại mang một cái tên khác ra. Tiểu Quỷ, nàng đã nghĩ về hắn.
Tất nhiên đó không thể nào là những ý nghĩ tốt đẹp rồi. Trong lòng nàng thì hắn chính là kẻ thù a, tốt sao mà được. Ngược lại và ngược lại, nàng đã toan tính, suy diễn, tìm cách để hành hạ hắn.
Một ý nghĩ lóe lên, hai ý nghĩ lóe lên, rồi thì ba, bốn, năm, sáu, bảy,..., chúng lần lượt tìm đến với nàng.
Cứ thế, nàng hết nghĩ rồi lại nghĩ, tận cho tới khi trời sáng...
Và lúc này, sự có mặt của nàng ở đây, nó chính là kết quả của việc hiện thực hóa ý nghĩ thành hành động.
“Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”, nhưng Lạc Lâm nàng vốn đâu phải quân tử, nàng cớ gì phải chờ đợi?
Câu nói đó không hợp với nàng. Nàng là nữ nhân kia mà.
Tối qua nàng đã nghe rõ rồi, tên Tiểu Quỷ kia hiện đang bị trọng thương, nơi ở thì chính là tại Nghinh Tiên Hồ này. Có địa điểm, tình hình cũng đã nắm bắt được, còn là rất có lợi cho mình, thù nếu không báo lúc này thì còn đợi đến bao giờ nữa?
Nghinh Tử cũng là người của nàng a, lẽ nào lại vì tên Tiểu Quỷ kia mà đứng ra?
Mặt trời mọc đằng tây đi nha.
Lạc Lâm, nàng đã nghĩ thế đấy. Nàng cho rằng đây là thời điểm thích hợp để tìm Thi Quỷ báo thù. Ý muốn đó, nó đã thôi thúc nàng chạy tới chỗ này.
Và... Bây giờ là lúc nàng phải hành động.
...
“Lạc Lâm, tiến lên nào!”.
Siết chặt tay, Lạc Lâm âm thầm cổ vũ bản thân một câu rồi đưa chân nhắm cửa chính bước vào.
Đường khá ngắn nên cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì nàng đã đi tới cửa. Ngó nghiêng quan sát một chút, thấy tình hình vẫn trong tầm kiểm soát, lúc này nàng mới lại nhấc chân bước tiếp.
Nhẹ nhàng tiến đến đến cạnh cửa sổ, chỗ Nghinh Tử đang ngồi, nàng cất tiếng: “Nghinh Tử tỷ, lâu rồi không gặp”.
Vốn biết rõ tình trạng của Nghinh Tử nên Lạc Lâm cũng chẳng mong đợi một lời hồi đáp. Chào hỏi xong thì nàng nhanh chóng nói tiếp: “Nghinh Tử tỷ, tỷ chắc đã biết rồi, muội và cái tên Tiểu Quỷ đang nằm kia có thù oán rất sâu đậm. Hắn cắn muội, rồi khiến muội phải hôn mê, liên lụy tỷ tỷ lặn lội tới đế đô rồi bị người khó dễ, chịu nhục, rồi thì... Tóm lại là tên Tiểu Quỷ kia đã gây ra rất nhiều tội lỗi không thể tha thứ, không thể bỏ qua... Vì vậy hôm nay, muội phải thay trời hành đạo, vì mọi người đã bị liên lụy và chịu khổ mà đòi lại công đạo. Muội biết Nghinh Tử tỷ là người tốt, trước giờ đều luôn...”.
Kể lể, giải bày, nhờ cậy, sau một thôi một hồi tổn tiếng hao hơi, đến khi nhằm thấy những lời mình nói đã đủ cặn kẽ và làm cho Nghinh Tử thấu hiểu cũng như cảm thông thì Lạc Lâm mới chịu dừng lại.
Nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, nàng lễ phép cúi đầu trước Nghinh Tử:
“Nghinh Tử tỷ, cảm ơn tỷ”.
“Được rồi, tỷ cứ ngồi đây và coi như không nghe không thấy gì là được”.
Sự chuẩn bị đã hoàn tất, Lạc Lâm chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức xoay người hướng chiếc giường bên trong tiến lại...