Thật ra thì không phải chỉ mình Công Tôn Quy, rất nhiều người còn lại ở đây cũng đều đang có cùng cảm giác giống như thế.
Sau hai màn hủy nát Anh Tiên Đài kia, ấn tượng mà Vương Chi để lại trong lòng mọi người thực sự là rất sâu đậm. Đặc biệt là hôm qua, lần “hủy diệt” thứ hai kia, cảnh tượng phải gọi là rúng động nhân tâm. Bị phá tan đâu chỉ mỗi Anh Tiên Đài, đến chín tảng đá lơ lửng giữa không trung vốn là nơi đặt chân của tám đại tông môn và Tứ Thiên Điện cũng đều bị hủy thành mảnh vụn. Đáng nói hơn nữa là một trong chín tảng đá ấy lại còn là nơi an tọa của Hoàng Thiên Hóa – một vị chân nhân hàng thật giá thật...
Vương Chi, hắn đã làm ra một hành động đủ gọi là điên cuồng. Và cũng chính bởi hành động điên cuồng đó mà thay vì cái tên Vương Tân hoặc Vương Chi thì có nhiều người lại âm thầm gọi hắn bằng hai chữ “tên điên” – cách mà vừa rồi Công Tôn Quy đã gọi.
Xét rõ ra thì ở đây, có một số người không đánh giá cao “trí tuệ” của Vương Chi lắm. Trái lại, họ cho rằng hắn thật ngu ngốc khi dám đối chọi với Hoàng Thiên Hóa, theo khía cạnh nào đấy...
Dẫu vậy, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự mong chờ của họ dành cho Vương Chi. Hay... Đúng hơn là những gì hắn sẽ làm.
Bọn họ muốn lại nhìn thấy “sự ngu ngốc” của hắn.
Người... Vẫn thường là những kẻ như thế.
Đáng tiếc... Tất cả đều phải thất vọng. Đơn giản là vì hôm nay Vương Chi đã không xuất hiện.
Tất nhiên là chẳng có mấy người ngạc nhiên, trái lại, họ thấy nó rất bình thường. Nói thế nào thì hiện tại Vương Chi đã là phu quân của Cố Hồng Nhan, một trong những vương tử của Tứ Thiên Điện, tham gia đại hội mà nói... Không cần thiết lắm.
...
“Có lẽ hắn sẽ không đến nữa”. – Ngồi trên ghế, mắt nhìn Phong Vũ Kỳ Bàn trống không bên dưới, Lăng Tố thầm nghĩ.
Đáng ra hôm nay nàng đã không định tới, thế nhưng cuối cùng lại vẫn ngồi ở đây, ngay chỗ này.
Nàng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, đang muốn làm gì.
Đêm qua, người cần gặp nàng đã gặp, lời không muốn nghe nàng cũng đã nghe. Chuyện lẽ ra nên kết thúc cớ gì tâm còn lưu giữ?
Vương Chi, hắn đã nói rõ ràng như thế, rằng hắn và nàng chỉ là hai kẻ xa lạ còn vương đầy duyên nợ...
“Rốt cuộc thì vẫn chỉ là hai kẻ xa lạ...”.
...
“Tố Tố”. – Giữa lúc Lăng Tố đang hồi tưởng thì một giọng nói truyền vào tai.
Là Hoàng Thiên Hóa. Hắn hiện đang ngồi kế bên nàng.
Đợi nàng ngẩng đầu nhìn sang, hắn ra vẻ quan tâm, nói: “Tố Tố, hôm nay trông sắc mặt muội không tốt lắm”.
“Ta vẫn ổn”. – Lăng Tố nhẹ đáp – “Huynh nghĩ nhiều rồi”.
“Ừ. Nếu muội không sao thì tốt”.
...
“À, phải rồi, sao hôm nay không thấy Lăng Ba và Tâm Lan đến nhỉ?”. – Nhìn trái phải một lúc, Hoàng Thiên Hóa chợt hỏi.
Lăng Tố đương nhiên biết hắn chỉ là muốn nói chuyện với mình, thế nhưng tâm trạng hiện giờ của nàng thật sự rất tệ, căn bản là chẳng thích chuyện trò, tán gẫu gì.
Nàng đáp một cách qua loa: “Tối qua tỷ tỷ có nói là sẽ không xem nữa. Hẳn là đã dẫn Tâm Lan và Tiểu Đinh Đang đi đâu đó rồi”.
...
Câu trả lời vừa rồi của Lăng Tố, dù là thật lòng hay chỉ vì ứng phó nhất thời thì nội dung đều hoàn toàn sai lệch với thực tế.
Dĩ nhiên là như vậy. Lăng Mị, Tâm Lan, Tiểu Đinh Đang, ba người bọn họ vốn đã bị Na Trát bắt đi từ đêm qua rồi, và hiện giờ thì đang ở tại một ngọn núi vô danh nào đó khá là xa Vạn Kiếm Môn.
Lăng Tố chắc chắn là không biết điều ấy. Hoàng Thiên Hóa hẳn cũng là như vậy. Dù sao thần thức của hắn đâu phải lúc nào cũng được thả ra bên ngoài.
Thiết nghĩ lúc này chỉ có duy nhất một người là biết được mọi chuyện.
Người đó là Mai Diễm Phương.
Cũng chẳng phải bởi bản thân nàng có thần thông quảng đại gì, sở dĩ biết được chỉ đơn giản vì nàng được chọn để cho biết thôi.
Đêm qua, sau khi đem đám người Lăng Mị, Tâm Lan, Tiểu Đinh Đang thu vào Túi Càn Khôn thì Na Trát đã tìm đến Mai Diễm Phương để ra một chỉ thị. Nội dung đại khái là chờ sau khi đại hội kết thúc thì tìm cách tung ra tin tức, rằng ba người Lăng Mị đã bị bắt cóc, thủ phạm chính là Vương Chi.
Đấy, nhiệm vụ của Mai Diễm Phương nàng là như thế. Đơn giản nhưng không kém phiền toái. Đáng nói nhất là nàng lại không thể không làm...
Tính mạng của nàng dù sao cũng đang nằm trong tay hai người kia a.
“Chỉ cầu mong cho hắn rời đi thật xa đi...”. – Nhìn trời xanh vô định, Mai Diễm Phương âm thầm thở ra một hơi phiền muộn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Cô”.
Là Mai Tiểu Đóa.
Vẫn phong cách ngắn gọn như cũ, nàng hỏi: “Vương Chi không tới?”.
Mặc dù câu nói “trống không” là vậy nhưng Mai Diễm Phương cũng chẳng tỏ ra bất mãn cái gì. Nếu có thì cũng chỉ ngầm cảm thán trong lòng một chút thôi.
Thú thật thì thỉnh thoảng nàng cũng rất bất đắc dĩ với phong cách nói chuyện của đứa cháu gái này. Nếu có khiếm khuyết gì cũng thôi, đằng này... Rõ ràng là miệng lưỡi bình thường, giọng cũng êm ái dễ nghe, vậy mà lại cứ thích lược bỏ ngôn từ...
“Hừm”.
Tay đặt lên miệng, Mai Diễm Phương nhẹ hắng giọng một tiếng, gật đầu bảo:
“Có lẽ hắn sẽ không tham gia đại hội nữa đâu”.
“Tại sao?”. – Mai Tiểu Đóa truy hỏi.
Lần này, Mai Diễm Phương không trả lời ngay, thay vào đó, nàng chăm chú quan sát Mai Tiểu Đóa từ trên xuống dưới một lúc rồi mới lên tiếng:
“Tiểu Đóa, ngươi có vẻ quan tâm đến hắn thì phải?”.
“Không có”. – Gần như lập tức, Mai Tiểu Đóa lắc đầu phủ nhận.
Tuy vậy, chỉ vài giây sau thì miệng nàng lại hé ra: “Cô, Vương Chi, hắn ở Tứ Thiên Điện?”.
Thoáng nghĩ ngợi, Mai Diễm Phương đáp: “Chắc là thế. Dù sao bây giờ hắn cũng đã là vương tử của Tứ Thiên Điện, là phu quân trên danh nghĩa của tam công chúa Đông Thanh Điện...”.
Đó rõ ràng là một lời nói dối. Bản thân Mai Diễm Phương vốn thừa biết rằng Vương Chi đã sớm rời đi, căn bản là chẳng còn ở nơi nào trong Vạn Kiếm Môn này. Dù chưa hiểu tại sao nàng lại làm vậy, nhưng với mối quan hệ ruột rà quyến thuộc cùng Mai Tiểu Đóa, thiết nghĩ nàng sẽ không có ý xấu hay là sẽ gây thương tổn gì cho đối phương.
Mắt thấy đứa cháu gái của mình dường như lại định nói thêm gì nữa, Mai Diễm Phương liền đi trước một bước, cướp lời:
“Được rồi, Tiểu Đóa. Lôi trưởng lão hiện đã xuống dưới rồi, ngươi hãy thay Vương Chi bốc thăm đi. Za2iGq2 Tuy chỉ là hình thức nhưng cũng không thể bỏ qua. Nói không chừng lát nữa hắn lại đột nhiên xuất hiện cũng có khi”.
“Cô...”.
“Yên tâm, quy định đại hội vốn không yêu cầu nhất định phải là tuyển thủ tự mình bốc thăm, chỉ cần là tuyển thủ cùng tông môn thì đều có thể bốc thay... Ngươi xem, người của mấy môn phái khác đều đã xuống hết rồi, ngươi cũng mau chóng xuống đi thôi...”.
Đợi cho Mai Tiểu Đóa hạ đài, lúc này Mai Diễm Phương mới lắc đầu, mặt mày phiền muộn:
“Vương Chi à Vương Chi, cầu mong ngươi hãy đi thật xa đi, tốt nhất là đừng bao giờ trở về nữa”.
...
...
Dưới Phong Vũ Kỳ Bàn.
Sau khi vòng đấu thứ ba kết thúc, chín thì đã loại bốn, theo như danh sách trên tay Lôi Thiên Hà hiện giờ, năm cái tên còn lại sẽ đi tiếp vào vòng đấu thứ tư là: Vương Tân của Hồng Diệp Cốc, Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn, Cao Bá và Hoa Tiểu Mễ của Vạn Kiếm Môn, cuối cùng là Mộng Đoạn của Thanh Y Môn.
Đối với năm cái tên này, ngoài Hoa Tiểu Mễ thì bốn người còn lại có thể nói đều rất mạnh. Tất nhiên Vương Chi chắc chắn là kẻ nổi bật nhất trong số đó.
Tu vi mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng lại có thực lực vượt qua cả cao thủ Linh châu đệ cửu trọng, tiếp cận cấp bậc cường giả, trong nhân loại, cùng trang lứa xét ra cũng chẳng có mấy người so được.
Như đã nói, ở đây có không ít người muốn tiếp tục được nhìn thấy một màn kinh tâm động phách nữa từ hắn. Nhất là những môn phái đã bị loại khỏi cuộc chiến tông môn.
Chỉ tiếc... Bọn họ phải thất vọng.
Nếu như lúc nãy còn có kẻ trông chờ thì hiện tại, khi chứng kiến người bước lên đài bốc thăm là Mai Tiểu Đóa thì hầu hết đều sự mong đợi đều đã triệt để bị dập tắt.
Vương Chi, hắn thật sự sẽ không xuất chiến nữa.