"Trời không có mắt".
"Trời không có mắt".
"Trời không có mắt...".
Một câu, và chỉ một. Lạc Lâm, nàng đã lặp đi lặp lại như thế đấy. Một cách để biểu đạt sự thất vọng đến cùng cực. Chí ít, bản thân nàng đã cho là như vậy. Rằng, nàng quá ư đáng thương...
"Mật cảnh", danh tự này, nó đem tới cho Lạc Lâm nàng biết bao nhiêu là hy vọng, trông chờ. Một thứ vốn chỉ từng nghe qua, từng biết đến như một truyền thuyết, cuối cùng lại hoá thành sự thật ngay trước mắt...
Lạc Lâm nàng đã vui sướng nhường nào, háo hức nhường nào. Nhưng...
Tan hết rồi. Mộng của nàng, nó bị người ta đập vỡ rồi. Kho báu, bảo vật của nàng, tất cả đều bị lấy đi hết rồi...
Mật cảnh? Mật cảnh mà làm gì khi tay trắng vẫn hoàn trắng tay chứ?
"... Trời không có mắt".
"Trời đúng là không có mắt...".
"Lạc Lâm...".
Giữa lúc Lạc Lâm thẫn thờ bước đi, miệng than trách như kẻ thất hồn lạc phách thì một giọng quan tâm chợt truyền đến.
Chủ nhân của giọng nói kia, nàng chẳng phải ai khác, đích thị Tiểu Kiều. Không rõ từ bao giờ nàng đã rời khỏi Thi Quỷ đằng trước, chuyển hẳn ra sau cùng, kế bên Lạc Lâm.
Trong lòng chừng như bất nhẫn, nàng lên tiếng an ủi: "Lạc Lâm, ngươi đừng thất vọng như vậy, biết đâu... biết đâu phía trước tài bảo vẫn còn...".
"Phía trước tài bảo nếu có thì cũng bị người ta lấy đi hết rồi". - Vẫn bộ mặt đưa đám, Lạc Lâm hồi đáp.
Đáp xong, nàng lại tiếp tục trách than ông trời.
"Trời thật không có mắt... không có mắt...".
"Lạc Lâm". - Chưa chịu bỏ cuộc, Tiểu Kiều lại lần nữa lựa lời khuyên nhủ - "Kẻ kia, nói không chừng vẫn còn bên trong mật cảnh này. Tài bảo hắn lấy, chúng ta có thể đoạt lại mà".
"Thế rủi hắn lấy xong và đã rời đi rồi thì sao? Trong lúc chúng ta tìm kiếm ở đông, tây, nam ba hướng, khoảng thời gian đó thừa đủ cho hắn ra vào mật cảnh vài ba lượt a".
"Nhưng mà...".
"Tiểu Kiều, ngươi không cần nói nữa đâu. Tâm tình ta đang rất tồi tệ, chẳng muốn nói chuyện cùng ngươi".
Và như thế, sau khi đã khước từ sự quan tâm của Tiểu Kiều, Lạc Lâm lại quay về với nỗi mất mát, hụt hẫng vô bờ của mình, tiếp tục gặm nhắm...
Với nỗi "thương tâm" quá lớn, tưởng chừng như nàng sẽ cứ mãi mang bộ mặt sầu muộn thẫn thờ kia mà trải qua hết cuộc hành trình thì không, nó đã chấm dứt. Cảm xúc, nó lại một lần nữa đổi thay trong nàng.
Sự thay đổi này thật là lớn lắm. Thậm chí, so với tâm tình chuyển biến ở thời điểm biết được cánh cổng trên tế đàn là mật cảnh còn muốn lớn hơn rất nhiều. Tốc độ lẫn cường độ, hết thảy đều dữ dội.
Xét ra âu cũng hợp lẽ. Một kho tàng đột nhiên hiện ra trước mắt, tâm tình há có thể không thay đổi được ư? Chóng vánh vốn dĩ bình thường.
Ngay tại thời khắc này đây, Lạc Lâm đang nhìn thấy một bảo tàng. Thiên chân vạn xác là một bảo tàng. Bên trong "Hoan Nhạc Thần Cơ" - danh tự của toà kiến trúc này, phía sau năm lớp cửa đá kiên cố, một căn phòng chứa đầy tài bảo đã vừa mới lộ ra.
Cái gì linh mạch, cái gì linh dược, cái gì khôi lỗi, trân phù đã bị người lấy trước, hết thảy... hết thảy đều là vụn vặt!
Ở đây, những thứ đang hiện hữu bên trong căn phòng của Hoan Nhạc Thần Cơ này, chúng mới thực sự là cao cấp, là quý giá, là hi hữu!
Choáng váng. Lạc Lâm quả thật đã bị choáng váng...
Đan dược, phù lục, pháp khí, khôi lỗi, tinh kim, linh thạch,... Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, đâu đâu cũng thấy. Toàn bộ căn phòng, khắp nơi đều là bảo vật. Chúng nhiều tới nỗi phải vắt lên tường, treo lên trần...
Xa hoa, rực rỡ nào đủ nói lên khung cảnh chỗ này. Đây căn bản không phải thứ ngôn từ có thể lột tả được. Ít nhất thì với Lạc Lâm là như vậy.
Mà, đâu chỉ Lạc Lâm, Tiểu Kiều, Âm Cơ, bọn họ cũng đang bị choáng ngợp đến độ chẳng thốt nên lời đấy thôi. Hiện tại, giữ được bình tĩnh hoạ chăng Thi Quỷ và Nghinh Tử mà thôi.
"Ực...".
"Ực...".
...
Liên tiếp là những âm thanh khiếm nhã phát ra từ trong cổ họng các cô gái: Lạc Lâm, Âm Cơ và Tiểu Kiều. Để rồi sau đó, bọn họ tựa như những kẻ mộng du đưa chân bước tới, mắt nhìn tài bảo nằm la liệt bên trong căn phòng, tay vô thức đưa ra...
"Soạt!".
"Soạt!".
"Soạt!".
Rất nhanh, gần như tức thời, Thi Quỷ và Nghinh Tử ra tay ngăn cản, đem ba cô gái "mộng du" kéo ngược trở về.
"Tiểu Kiều!".
"Lạc Lâm!".
Sau khi kêu gọi, nhắm chừng hai cô gái đã lấy lại thần trí, lúc này Thi Quỷ mới hỏi: "Tiểu Kiều, vừa rồi ngươi nhìn thấy gì? Cảm nhận được gì?".
"Công tử, ta...".
Trong lòng bất giác nổi lên một trận phong hàn, Tiểu Kiểu tự ôm lấy mình, ánh mắt không giấu được vẻ hoảng hốt: "Vừa rồi...ta cũng không biết tại sao. Ta... Toàn bộ tâm trí ta đều bị bảo vật choáng ngợp, chẳng suy nghĩ gì được nữa...".
"Đúng vậy".
Thần sắc tái nhợt, Lạc Lâm tiếp lời: "Ta cũng giống y như thế. Vừa rồi, nhìn thấy bảo vật xong, trong lòng ta lại nổi lên ham muốn kỳ lạ, kiểm soát không được... Ta... Cứ như thể có ai đó đang điều khiển ta vậy...".
Nghe hai cô gái nói xong, Thi Quỷ vô thức nhìn sang Nghinh Tử, nét trầm trọng in hằn trên khuôn mặt.
"Nghinh Tử...".
Thi Quỷ vừa mở miệng thì bên kia Nghinh Tử đã ra hiệu dừng lại. Kế đấy, động tác mau lẹ, nàng lấy từ không gian giới chỉ ra bốn viên đan dược màu vàng nhạt, lần lượt đưa cho Lạc Lâm, Tiểu Kiều và Âm Cơ uống vào.
Mang theo viên đan dược cuối cùng, nàng đặt vào tay Thi Quỷ, nhẹ gật đầu.
Chẳng dám xem nhẹ, Thi Quỷ tiếp nhận đan dược xong liền cho luôn vào miệng. Tình hình... có vẻ đúng như hắn nghĩ. Tài bảo ở đây, chỉ e muốn lấy cũng không phải dễ...
...
Một đỗi sau, bên ngoài căn phòng.
Khi đã lần lượt trợ giúp Lạc Lâm, Tiểu Kiều và Âm Cơ hấp thu dược lực, bình ổn tâm thần xong, Nghinh Tử mới hướng Thi Quỷ, sử linh lực viết ra:
"Căn phòng chứa tài bảo phía trước có tồn tại thứ đồ vật gì đó rất ghê gớm. Chính nó đã tác động đến thần trí của chúng ta".
"Đồ vật? Không phải trận pháp sao?".
"Ta cho là đồ vật".
"Vậy...". - Nhìn vào bên trong căn phòng với đầy những bảo vật đang phát linh quang rực rỡ, Thi Quỷ hỏi tiếp - "Nghinh Tử, ngươi nghĩ nó có thể là đồ vật loại gì?".
"Độc dược, mị bảo, thậm chí có thể là...".
Tới đó thì Nghinh Tử thôi không viết nữa. Thay vì tiếp tục thì nàng lại đột nhiên chuyển ý: "Bảo vật bên trong, chỉ sợ là một cạm bẫy chết người".
"Ngươi nói phải...".
Đấy là sự tán đồng, một cách chân tâm nhất. Thi Quỷ có đủ lý do cho điều này. Ngẫm mà xem, từ cổ tích đi tới tế đàn, rồi từ tế đàn tiến thẳng về đây, suốt cả quãng đường, trước sau như một, trừ bỏ vài lọ linh thủy Lạc Lâm đã sai Âm Cơ múc lấy thì làm gì còn có chút tài bảo nào sót lại cho bọn họ?
Vậy mà giờ đây, tại Hoan Nhạc Thần Cơ này, đùng một cái lại xuất hiện một căn phòng chứa đầy bảo vật... Nó bình thường sao?
Rất không bình thường.
Kẻ kia - người đã đi trước bọn họ, hắn hiện đang tại nơi nào?
Theo vết tích thì rõ ràng Hoan Nhạc Thần Cơ cũng là nơi mà đối phương hướng đến, thế cớ gì lúc này lại chẳng thấy tăm hơi?
Đối phương thực đã sớm rời đi rồi? Trong khi cả một kho tàng vô giá vẫn còn nguyên vẹn?
Lại nói, Hoan Nhạc Thần Cơ này, nó quá khác biệt so với những nơi đã từng đi qua trong cổ tích. Ở đây, kiến trúc quá xa hoa, độ bền bỉ quá ư khác thường. Vạn năm tuế nguyệt há đâu ngắn ngủi, vậy mà... Trông nó mà xem, gần như chẳng hư hại chút gì...
Bởi do vật liệu dựng xây rất trân quý, kiên cố ư?
Nào phải. Bất quá cũng chỉ giống như những thứ đã tạo nên đại điện, tế đàn tại bên kia cổ tích mà thôi.
Thế đấy, đến cả những thứ bình thường cũng trở nên bất thường, Hoan Nhạc Thần Cơ này, có khi nó lại là chốn hung địa trùng trùng nguy cơ...
P/s: Chương sau của chương sau, hoặc chương sau nữa (không tính chính xác được) sẽ có những cảnh nhạy cảm. Kiến nghị cân nhắc trước khi xem.
P/s 2: Đừng hỏi ta cảnh nóng dạng gì, ta nghĩ các vị thừa hiểu đấy. Tội lỗi tội lỗi...